Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chu Sa! "
Bạch Tô bị tình trạng hiện tại của Phó Cảnh Hoài chọc tức! Tức giận muốn đuổi theo.

Nhưng lại bị Phó Cảnh Hoài chặn lại, trực tiếp cùng Bạch Tô nói, "Em không cần đuổi theo cô ta, cô ta không có chuyện gì đâu.

"
Bạch Tô giáng một cái tát lên mặt Phó Cảnh Hoài.

"Phó Cảnh Hoài! Anh có trách nhiệm một chút có được không?!"
Bạch Tô tức giận nhìn Phó Cảnh Hoài, cả người giận đến phát run, "Chúng ta đã kết thúc, kết thúc rồi! Chu Sa mang thai con của anh, anh có thể gánh vác trách nhiệm mà mình phải gánh vác không?"
"Sao lại kết thúc? Bạch Tô, em nói kết thúc liền kết thúc sao! Lúc em nói kết thúc có thông báo cho tôi biết sao? Tôi phải chịu trách nhiệm? Vậy còn bản thân tôi thì sao? Tôi không yêu Chu Sa, là cô ta chủ động đến bên tôi!"
"Em chỉ biết Chu Sa đang mang thai con của tôi, nhưng em biết Chu Sa làm như thế nào để có được con của tôi? Tôi cứ nghĩ cô ta là em!"
"Bạch Tô, em cũng đừng tự dối người gạt mình nữa được không? Không phải vì Bạch Tiểu Bạch là con của Phó Vân Tiêu thì em đã không lấy Phó Vân Tiêu rồi.

"
Bạch Tô không muốn cùng Phó Cảnh Hoài lý luận.

Cô cụp mắt, cùng Phó Cảnh Hoài nói một câu, "Anh uống say rồi, tôi không muốn nói với anh nữa.

"
Nói xong những lời này, cô xoay người đi vào trong biệt thự.

Phó Cảnh Hoài bước nhanh muốn đi theo sau, nhưng, Bạch Tô trực tiếp hướng về phía nhân viên an ninh nói một câu, "Ngăn hắn lại!"
Nói xong cô kiên quyết bước vào nhà.

Thậm chí còn tắt hết đèn, thả mình trong bóng tối.

Cô cầm điện thoại lên, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Chu Sa.


Cô cần phải xin lỗi.

Đồng thời lo lắng về Chu Sa.

Nhưng, điện thoại reo hồi lâu, Chu Sa cũng không nhận điện thoại.

Thẳng đến khi Bạch Tô không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đầu điện thoại bên kia mới truyền đến giọng của Chu Sa, rõ ràng vừa khóc xong.

"Cô không cần phải gọi điện thoại tới, nghe giọng cô thật buồn nôn đê tiện!"
"Không phải như vậy, cô nghe tôi giải thích.

"
Bạch Tô cắn môi, cuống quít nói, sợ Chu Sa cúp máy nên tốc độ nói của cô rất nhanh.

Nhưng chỉ nghênh đón một trận cười nhạo đến từ Chu Sa.

"Không phải như vậy? Tôi thấy các người ôm hôn chẳng lẽ còn chưa đủ sao?!"
Trước kia Chu Sa là một người có lý trí, cô chưa bao giờ dùng giọng nói đối nghịch như vậy với Bạch Tô.

Bạch Tô biết Chu Sa lúc này đang bực bội, nhưng, vẫn nên giải thích, phải nghĩ cách giải thích.

"Tôi biết bây giờ cô đang rất tức giận, tôi nói gì cô cũng sẽ không nghe, nhưng tôi vẫn phải giải thích, tôi cùng Phó Cảnh Hoài thật sự không có gì.

"
"Haha, không có gì!"
Chu Sa cười lạnh một tiếng, "Không có gì vậy việc tôi vừa thấy là cái gì?"
"Có phải cô muốn nói, các cô không có chuyện gì xảy ra cả, là Phó Cảnh Hoài cưỡng hôn cô! Tôi liền vừa vặn xuất hiện?"
Bạch Tô yên lặng không nói.

Lúc này, nếu như cô nói là phải, thì sao?
Chỉ có thể càng làm Chu Sa khó chịu!
"Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Ha ha! Bạch Tô, tôi nhìn lầm cô rồi!"
"Thật ra, cô chính là Bạch Liên Hoa! Là một đóa Bạch Liên Hoa rất lớn!"
Giọng Chu Sa lúc này vừa tức giận vừa kích động!
"Không phải, đây thật sự là hiểu lầm.

"
"Hiểu lầm cái gì?"
Giọng Chu Sa run rẩy, "Những lời nói trước đó của cô cũng chỉ thuận mồm nói một chút mà thôi, còn về hành động, chính cô không cảm thấy đang tự đánh vào mặt mình rất đau sao?!"
"Tôi còn cảm thấy xấu hổ thay cô!"
Chu Sa tức giận, "Cho nên trước kia cô dạy tôi đừng làm giống cô, cô dạy tôi chỉ vì muốn chứng minh mị lực của mình đúng không!"
"Thật là buồn cười, tôi thật là ngu ngốc, tôi lại đi tin cô, tôi ngu ngốc cho răng cô đang giúp tôi.

Thật ra thì lúc đó cô đều đang cười tôi đúng không!"
Nói đến đây, cảm xúc của Chu Sa không thể kiểm soát được nữa, nó sụp đổ hoàn toàn, giống như đang xả lũ vậy, không thể ngừng khóc được!
Bạch Tô lẳng lặng cầm điện thoại, cô không muốn giải thích nữa.

Có thể giải thích như thế nào chứ?!
Người thắt chuông vào tim Chu Sa chính là Phó Cảnh Hoài, cho dù Bạch Tô có cố gắng như thế nào đi nữa, cũng chỉ càng lộn xộn mà thôi!

Muốn cởi bỏ khúc mắc thì Phó Cảnh Hoài phải tự mình làm.

Bạch Tô chỉ có thể âm thầm thở dài một cái, cùng Chu Sa nói, "Bây giờ tôi có giải thích thêm cũng vô ích, cô hãy ngủ một giấc thật ngon, nếu như có việc cần giúp cứ đến tìm tôi.

Thật xin lỗi.

"
Mặc dù Bạch Tô không làm gì sai, nhưng cô cảm thấy tất cả khổ sở lúc này của Chu Sa đều do cô, nên cô vẫn có chút thẹn.

Nhưng Chu Sa không hề đáp lại Bạch Tô, mà chỉ cưỡng chế cúp điện thoại.

Bạch Tô thở dài một cái, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, một buổi tối yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.

Cô nằm ở trên giường, yếu ớt mở điện thoại ra, muốn tìm một bộ phim điện ảnh tùy tiện xem một chút, nhưng, rất nhanh một cửa sổ nhỏ liền hiện lên!
"Tái hôn với Phó Vân Tiêu nhưng vẫn đi vụng trộm, người phụ nữ này có bao nhiêu đói khát?"
Loại này tựa đề, Bạch Tô sẽ không bao giờ xem.

Nhưng, liên quan đến Phó Vân Tiêu chắc hẳn cũng có liên quan đến cô đi.

Cô mở ra.

Nội dung bên trong cùng những tin đồn trước kia của cô không khác nhau cho lắm, nhưng lần này không phải là ảnh ghép, mà là ảnh cô cùng Phó Cảnh Hoài đang ôm hôn nhau!
Bạch Tô vừa xem xong, tin tức của cô ở trên mạng cũng lập tức bùng nổ!
Bạch Tô nhìn những tin tức kia, từng tin từng tin một đập vào mắt cô, nhưng, cô không có dũng khí để mở ra.

Không cần giải thích nữa.

Loạn! Phiền! Mệt!
Cô nằm trên giường như một xác chết, yên lặng chờ toàn bộ tin tức trên mạng biến thành tai họa không thể cứu vãn.

Tin tức trên mạng hầu như chỉ có một chiều, không có ai mắng Phó Cảnh Hoài, toàn đang mắng Bạch Tô ngu đần, hồ ly tinh không biết xấu hổ, ghê tởm.

Tất cả những lời nói như đem cô tạo thành một người phụ nữ xấu xa ác độc muốn phá hủy vũ trụ vậy!
Còn có người nói loại phụ nữ lẳng lơ như vậy sau này nhất định sẽ bị đàn ông chơi xong rồi bỏ.

Chưa có ai nhìn thấy Bạch Tô, nhưng lại biết Bạch Tô là loại người như vậy, những người đó mắng Bạch Tô như Bạch Tô thiếu nhà họ vài trăm triệu!

Hôm sau.

Ánh mặt trời chiếu rọi giữa thành phố A náo nhiệt, lạnh lẽo và ồn ào.

Phó Vân Tiêu chậm rãi bước ra trong hành lang VIP của sân bay, theo sau là trợ lý của hắn.

Khách hàng bên Châu Âu biết được một chút đầu mối liền theo những chứng cứ này tìm hiểu sâu hơn nên càng thêm phức tạp và hỗn loạn.

Vấn đề này không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, liền không ở đó lãng phí thời gian nữa!
Vì vậy, Phó Vân Tiêu trở về nước.

Hắn trở về nước trong đêm mà không nói cho Bạch Tô biết chính là vì muốn cho Bạch Tô một bất ngờ.

Phó Vân Tiêu vừa ra khỏi sân bay, Lâm Đạt liền vội vàng đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, dẫn Phó Vân Tiêu lên xe.

Sau khi Phó Vân Tiêu lên xe ngồi, Lâm Đạt tự nhiên đem những tài liệu đã chuẩn bị trước đến tay Phó Vân Tiêu, đồng thời do dự mở miệng nói, "Tổng giám đốc Phó, danh sách này là bảng báo giá dịch vụ cao cấp được thực hiện bởi các khách sạn và công ty tổ chức tiệc cưới được lựa chọn theo yêu cầu của anh.


Phó Vân Tiêu không ngẩng đầu lên, nhận lấy tài liệu, tự nhiên nhìn một cái.

Nhưng ánh mắt hắn lúc này chú ý tới tư thế báo cáo của Lâm Đạt.

Hắn ngước mắt, hỏi, "Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"
"Tổng! Tổng giám đốc, anh có chắc một tuần nữa hôn lễ sẽ được tổ chức bình thường không?"
Câu này vừa mới thốt ra, Lâm Đạt đều cảm giác được không khí xung quanh đột nhiên đông cứng lại.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK