Mộ Vãn Vãn vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mắt nhìn chằm chằm về phía Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu mặc bộ vest thẳng thớm, trông không hợp với cái nơi tù túng chật hẹp này chút nào cả.
Thế nhưng hắn lại vui vẻ ngồi đó cười cười nói nói với Bạch Tô.
Còn Bạch Tô thì… khi cô cười, ánh mắt sáng ngời rạng rỡ.
Trông cô giống như một người phụ nữ đang rất hạnh phúc.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà trong thời điểm này ánh mắt của Bạch Tô vẫn có thể sáng ngời rạng rỡ như thế?!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà bây giở Bạch Tô vẫn có thể hạnh phúc như vậy!
Rốt cuộc Bạch Tô đã làm gì mà khiến cho Phó Vân Tiêu luôn ở bên cô?!
Mộ Vãn Vãn càng nghĩ lại càng tức giận!
Cô ta nắm chặt túi xách trong tay, sau đó… tức giận đến giật đứt cả dây đeo túi xách.
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới bừng tỉnh, cô ta tức giận rời khỏi cục cảnh sát.
Bên trong, Bạch Tô vui vẻ ăn bánh ngọt mà không hề phát hiện ra đã có người tới.
Bạch Tô thích ăn bánh Black Forest thế nhưng cô chưa từng nói cho Phó Vân Tiêu biết.
Chỉ là rất lâu trước đó cô đã từng mua bánh này ở một tiệm bánh ngọt mang về cho Phó Vân Tiêu ăn.
Nghĩ kỹ lại thì đây cũng là chuyện của hai ba năm về trước rồi.
Thế nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu lại mua bánh ngọt ở đúng cửa tiệm đó, hơn nữa lại còn đi tìm rất tỉ mỉ, còn hỏi cửa tiệm xem Bạch Tô có phải hội viên ở đây không, cô thích kiểu gì nhất… Cuối cùng nhân viên của cửa tiệm đã giới thiệu cho hắn bánh Black Forest.
Khi Phó Vân Tiêu mang bánh Black Forest về, sau khi hỏi thì Bạch Tô mới biết được quá trình Phó Vân Tiêu đi mua bánh.
Bạch Tô thật sự vô cùng cảm động thế nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài, cô chỉ ăn nhiều hơn một chút, mang tất cả cảm động của mình đặt vào chiếc bánh kem.
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ ăn bánh kem của Bạch Tô, hắn chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thỏa mãn.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu không thích ăn đồ ngọt, thế nhưng vì Bạch Tô hắn vẫn ăn hai miếng.
Mãi đến khi Bạch Tô ăn xong chiếc bánh cô mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở bên ngoài, nói: “Haiz, không biết tại sao mà ở trong thời điểm mất đi tự do như thế này, ăn bánh ngọt xong lại muốn ngắm sao chứ.”
Ở đây chỉ có một cái cửa sổ rất cao, một cái cửa sổ hình vuông nho nhỏ.
Nhìn qua ô cửa sổ này, đừng nói là ngắm sao, ngay cả bầu trời đêm thôi cũng chỉ nhìn được một khoảng ít đến đáng thương.
Phó Vân Tiêu nhìn vẻ mặt vừa mới rạng rỡ lên được đôi chút đã lại ảm đạm của Bạch Tô, hắn lên tiếng: “Vậy ngày mai tôi đưa em đi ngắm sao.”
“Không biết ngày mai có thể giải quyết xong chuyện này không nữa.”
Mặc dù Bạch Tô tin tưởng hiệu suất làm việc của cảnh sát thế nhưng cô vẫn sợ lại có thêm chuyện gì đó xảy ra.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nhìn Bạch Tô, hắn chỉ nói với cô hai tiếng: “Yên tâm.”
Nếu như không phải người phụ nữ này kiên quyết muốn dựa theo trình tự pháp luật để giải quyết thì có lẽ bây giờ Phó Vân Tiêu đã có thể đưa cô đi ngắm sao rồi.
Nhưng mà cô quá chính trực, cô cũng hy vọng thế giới này chính trực như thế.
Rõ ràng đó không phải lỗi của cô thế nhưng cô vẫn hy vọng có thể dựa theo trình tự thông thường để có một cách giải quyết công minh nhất.
Phó Vân Tiêu không muốn ép Bạch Tô phải đưa ra bất kỳ quyết định nào, vì thế hắn lựa chọn đi cùng cô.
Phó Vân Tiêu nắm lấy tay Bạch Tô.
Khi Bạch Tô cảm nhận được hơi ấm từ Phó Vân Tiêu, trái tim cô cũng trở nên ấm áp.
Rõ ràng với hoàn cảnh bây giờ thì nên hoảng loạn, nên sợ hãi, thậm chí là bất an.
Thế nhưng Bạch Tô không hề có những cảm xúc đó.
Có Phó Vân Tiêu ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên yên ả.
Bạch Tô cứ tựa vào người Phó Vân Tiêu như thế, cũng không biết cơn buồn ngủ ập tới lúc nào mà cô dựa mãi dựa mãi sau đó ngủ quên mất.
Phó Vân Tiêu vẫn luôn ở cạnh Bạch Tô, hắn vẫn luôn ngồi thẳng người không dám nhúc nhích vì sợ nếu hắn cử động thì sẽ đánh thức Bạch Tô mất.
Luật sư đã làm xong tất cả các thủ tục, Lâm Đạt và luật sư chuẩn bị bước vào để đưa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô ra ngoài thì nhìn thấy cảnh đó… Cô ấy vô cùng ngạc nhiên, tổng giám đốc cũng ấm áp thật!
Nếu như không phải quan hệ giữa Lâm Đạt và thư ký Bạch quá tốt thì cô ấy thật sự muốn gả cho tổng giám đốc Phó đấy.
Luật sư đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ si mê của Lâm Đạt thì huých vai cô ấy, tỏ ý kêu Lâm Đạt đi vào mời tổng giám đốc ra.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên, thấy Lâm Đạt khua tay múa chân ra hiệu Phó Vân Tiêu có thể ra ngoài được rồi.
Hắn nhẹ nhàng nhìn Bạch Tô, lúc này cô vẫn còn đang ngủ, thậm chí trên khóe miệng vẫn còn dính một chút chocolate.
Hắn thử cử động một chút thì phát hiện Bạch Tô cũng không hề tỉnh giấc.
Thế là Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đứng dậy sau đó bế Bạch Tô lên.
Bạch Tô rất mệt mỏi vì thế nên cô vẫn ngủ ngon lành.
Thậm chí khi được Phó Vân Tiêu bế lên, cô còn vô thức dụi dụi vào lồng ngực hắn.
Sau đó tìm một tư thế thoải mái nhất để yên giấc trong vòng tay của Phó Vân Tiêu.
Lâm Đạt lái xe đưa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô về nhà.
Sau đó Lâm Đạt mới về nhà của cô ấy.
Lúc Phó Vân Tiêu đặt Bạch Tô lên giường thì cô vẫn chưa tỉnh giấc.
Khi Phó Vân Tiêu vào nhà tắm để tắm rửa thì chưa được bao lâu cánh cửa nhà tắm đã bị mở ra.
Lúc này Bạch Tô vẫn còn đang mơ màng, ngay cả mắt cũng không mở mà cứ thế đi vào nhà tắm sau đó ngồi lên bồn cầu.
Cô vừa mới cởi quần ra chuẩn bị giải quyết “nỗi buồn” thì đột nhiên nhìn thấy Phó Vân Tiêu!
Lúc này Phó Vân Tiêu không mặc gì trên người, những giọt nước ẩm ướt đọng trên thân hình săn chắc của hắn trông vô cùng quyến rũ.
Bạch Tô vẫn đang mơ ngủ.
Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang tắm thì đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bạch Tô nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu hổi lâu, sau đó… không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Chồng của cô thật sự quá đẹp trai!
Bạch Tô thầm cảm thán.
“Em đang nhìn gì thế?”
Giọng nói trầm thấp của Phó Vân Tiêu vang lên, hắn nheo mắt lại nhìn Bạch Tô.
Lúc này trong ánh mắt của Bạch Tô tràn ngập sự khen ngợi và khát vọng.
Bạch Tô không suy nghĩ gì mà đáp lại một câu: “Nhìn chồng đẹp trai!”
Thế nhưng vừa nói xong câu đó thì Bạch Tô bỗng bừng tỉnh.
Bây giờ cô đang làm gì thế này?
Phó Vân Tiêu đang tắm, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào nhà tắm chứ? Hơn nữa… cô đã cởi quần rồi! Suýt nữa thì đi tè luôn!
Mặc dù… hai bọn họ là vợ chồng.
Hơn nữa những chuyện thân mật gì cũng đều đã làm rồi.
Nhưng mà đi tè ở trước mặt Phó Vân Tiêu thì đúng là… quá ngượng nhập, quá xấu hổ, quá… cô không còn từ ngữ nào để hình dung nữa rồi! Chính là khiến cô không thể chấp nhận được.
Bạch Tô bỗng bừng tỉnh, cô hoảng hốt giả bộ bình tĩnh sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà kéo quẩn lên, cũng không giải quyết “nỗi buồn” nữa mà nhanh nhanh chóng chóng ra khỏi nhà tắm.
Thậm chí không nói với Phó Vân Tiêu một lời nào.
Bạch Tô ra ngoài sau đó đóng cửa lại rồi mới vội vàng đi vào một nhà vệ sinh khhác.
Sau đó cô cúi đầu quay lại phòng ngủ, thậm chí còn lấy chăm trùm kín đầu.
Không sao… Không sao!
Phó Vân Tiêu nahát định sẽ quên.
Cô có thể coi như mình bị mộng du, chỉ cần bây giờ cô đi ngủ ngay lập tức là được rồi!
Bạch Tô vội vàng nhắm chặt mắt.
Nhưng mà khi tiếng nước róc rách trong nhà tắm bỗng dưng im bặt thì trái tim cô cũng bắt đầu bấn loạn!.
Danh Sách Chương: