Sau khi Mộ Vãn Vãn lên xe, Phó Vân Tiêu liền khởi động xe sau đó đi về hướng nhà Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy cảnh vật bên ngoài dần trở nên quen thuộc thì cô ta không vui hừ một tiếng: “Anh vội vàng đưa em về nhà thế sao? Em không muốn về nhà.”
Phó Vân Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn Vãn, hắn không đáp lại mà chỉ yên lặng lái xe.
Mộ Vãn Vãn giống như người say, cả người mềm oặt thế nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Phó Vân Tiêu.
Thấy Phó Vân Tiêu chỉ đỗ xe ở trước cửa khu chung cư mà không lái vào trong.
Ngay cả ô tô cũng không tắt máy mà trực tiếp xuống xe, sau đó hắn đi tới tiệm thuốc 24h.
Không lâu sau đó hắn cầm một túi thuốc đi ra rồi lái xe đi vào khu chung cư
Phó Vân Tiêu mở cửa xe sau đó dìu Mộ Vãn Vãn từ trong xe bước ra ngoài.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vừa mới bước được hai bước thì đã cau mày nói: “Đau.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn Mộ Vãn Vãn, mi mắt hơi động đậy.
Cuối cùng hắn vẫn đi về phía Mộ Vãn Vãn sau đó bế cô ta lên.
Bế cô Mộ Vãn Vãn vào thang máy sau đó lại bế Mộ Vãn Vãn vào nhà.
Sau khi mở cửa, Phó Vân Tiêu đặt Mộ Vãn Vãn lên ghế sô pha sau đó lấy thuốc sát trùng ra đưa cho Mộ Vãn Vãn xử lý qua miệng vết thương ở chân.
Mộ Vãn Vãn mơ màng mở mắt, cô ta lắc lắc đầu như vẫn còn đang say rượu.
Thế nhưng vẫn nhận số thuốc mà Phó Vân Tiêu đưa cho.
Vốn dĩ Phó Vân Tiêu chuẩn bị rời đi thế nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Mộ Vãn Vãn thì thấy dường như cô ta vẫn đang cố gắng để nhìn rõ mọi thứ trước mặt.
Thế nhưng vì say rượu mà trọng tâm không vững, loạng choạng cầm bông băng mà không thể nào xử lý vết thương được.
Sau đó cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Phó Vân Tiêu cảm thấy hơi nhói lòng, hắn chậm rãi đi về phía Mộ Vãn Vãn sau đó khom lưng cầm bông băng lên giúp Mộ Vãn Vãn khử trùng vết thương.
Ánh mắt Mộ Vãn Vãn nhìn Phó Vân Tiêu sáng rực, giống như có một dải ngân hà trong đôi mắt của cô ta.
Khi Phó Vân Tiêu dán băng xong, Mộ Vãn Vãn đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy Phó Vân Tiêu.
Đầu Mộ Vãn Vãn vùi vào ngực hắn, mái tóc mềm mại xõa xuống đôi vai, nước mắt từ từ chảy xuống.
“Vân Tiêu, thực ra anh vẫn còn yêu em có đúng không?”
Mộ Vãn Vãn khẽ hỏi.
Phó Vân Tiêu không đáp lại, hắn mím chặt môi.
Hắn có thể cảm nhận được Mộ Vãn Vãn đang run rẩy khóc trong lòng mình.
Thế nhưng… hắn chỉ đặt tay lên vai Mộ Vãn Vãn, ngoài ra không có bất kỳ động tác gì khác.
…
Trong khách sạn, nước Mỹ.
Bạch Tô nhìn đồng hồ treo tường sau đó giả bộ cười nhìn Phó Cảnh Hoài, cô nói với hắn: “Cảm ơn anh đã tới thăm tôi, tôi không sao.”
Nói xong cô liền bỏ vào toilet đi đánh răng rửa mặt.
Phó Cảnh Hoài ngồi trên xe lăn quan sát Bạch Tô, ánh mắt tràn ngập trìu mến nhìn cô.
Khi Bạch Tô vào toilet ánh mắt hắn cũng luôn dõi theo.
Phó Cảnh Hoài không hề có ý định rời đi.
Bạch Tô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi vì thế cô yên tâm rửa mặt.
Thế nhưng sau khi ra ngoài thì lại phát hiện Phó Cảnh Hoài vẫn đang ngồi ở đó.
Bạch Tô mặc áo khoác sau đó gọi điện thọia cho Vương Tiểu Đồng, tối qua cô đã nhắn tin thông báo cho Vương Tiểu Đồng biết những việc xảy ra ở bên này rồi.
Bây giờ Bạch Tô gọi điện cho Vương Tiểu Đồng là để hỏi khi nào thì cô ấy tới.
Ở đầu dây bên kia Vương Tiểu Đồng đáp lại một câu: “Đã tới khách sạn cậu ở rồi, bây giờ tôi lên trên đây.”
Sau khi cúp máy, Bạch Tô yên lặng chờ đợi Vương Tiểu Đồng.
Khi Vương Tiểu Đồng vào phòng thì Bạch Tô nhờ cô ấy ở lại khách sạn chăm sóc cho bạch Tiểu Bạch.
Sau khi dặn dò xong, ánh mắt của Phó Cảnh Hoài vẫn đặt ở trên người cô như cũ.
Bạch Tô không hề chú ý, cô bất ngờ quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt trìu mến dịu dàng như nước của Phó Cảnh Hoài.
Trái tim cô khẽ run rẩy nhưng cuối cùng cô vẫn cụp mắt xuống, lạnh lùng lên tiếng.
“Tôi còn phải tới bệnh viện nữa, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.
Nếu như anh không muốn về nhà thì có thể ngồi ở đây thêm một lát.”
Nói xong Bạch Tô liền cầm áo khoác sau đó đi ra ngoài.
Trong phòng, khi Bạch Tô đóng cửa lại thì ánh mắt Phó Cảnh Hoài có chút ảm đạm, sau đó Phó Cảnh Hoài kêu quản gia đang đứng ngoài cửa đi vào đẩy hắn ra ngoài.
Quản gia nghi hoặc nhìn Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài chỉ nói một câu: “Đi bệnh viện.”
Lúc này Bạch Tô chỉ giả bộ mạnh mẽ mà thôi, thực ra nội tâm cô rất yếu đuối.
Trước kia, trong những khoảng thời gian khó khăn nhất của Bạch Tô hắn không có cơ hội ở bên cạnh cô… Bây giờ, hắn tuyệt đối không thể để người khác ở bên cạnh cô!
Quản gia khó xử nhìn Phó Cảnh Hoài: “Cậu chủ, sức khỏe của cậu…”
“Không sao.”
Phó Cảnh Hoài bình thản nói một câu.
Trên đường tới bệnh viện Bạch Tô đi rất chậm.
Cô cầm điện thoại lên, vốn dĩ cô muốn tìn kiếm nghi thức tiễn người thân qua đời ở bên Mỹ, đại loại như sắp xếp bố trí thi thể như thế nào.
Thế nhưng khi cô vừa mới mở khung tìm kiếm lên thì đột nhiên có một dòng tin tức đập vào mắt.
Tiêu đều rất rõ ràng, cũng rất hấp dẫn người đọc, còn có một hình ảnh rất rõ nét đó là Phó Vân Tiêu tình cảm bế Mộ Vãn Vãn lên xe lúc giữa đêm.
Phía dưới là nội dung chính của bài báo, rất hot, lời văn cũng rất có sức tưởng tượng.
Rạng sáng hôm qua, cô Mộ chờ đợi ở trước xe tổng giám đốc Phó Vân Tiêu.
Hai người gặp nhau trước sau đó tâm sự một lát, cuối cùng có lẽ là đêm khuya thanh tĩnh, củi khô lửa bốc, đột nhiên tổng giám đốc Phó Vân Tiêu bế bổng cô Mộ vào xe, sau đó…
Không hổ là báo lá cải mà.
Bạch Tô nhìn chằm chằm bài báo đó, cô muốn lướt sang trang tiếp theo thế nhưng không hề có trang sau.
Ơ… trang sau đâu?
Tại sao lại ẩn trang sau đi rồi?!
Bạch Tô tức giận muốn nghiến răng, tại sao lại có bài báo như thế này chứ?!
Mặc dù chưa đọc xong thế nhưng trong lòng Bạch Tô đã cảm thấy rất khó chịu rồi.
Hôm qua Phó Vân Tiêu còn nói muốn giải thích với cô, đây là muốn giải thích cái gì chứ? Chính là giải thích hắn ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ khác, tình cũ chưa dứt sao?
Nghĩ tới đây Bạch Tô lại càng tức giận hơn.
Cô tức giận để lại một dòng bình luận trên mạng: Đồ đàn ông khốn nạn, đã kiểm định!
Bình luận xong Bạch Tô mới đi tìm kiếm nội dung mà cô muốn tìm.
Khi tới bệnh viện cô mới hít thở một hơi thật sâu để lấy dũng khí.
Cô cho rằng cô có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này… Thế nhưng khi sắp đi tới tầng bệnh của mẹ, cô mới nhận ra thật khó để đối diện với nó!.
Danh Sách Chương: