Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vương Tiểu Đồng vừa kéo dây khóa lên, vừa cùng Bạch Tô nói một câu.

"Haiz, cũng không đến mức đấy đâu.

" Bạch Tô hiền lành nói một câu, "Lúc tôi nhìn thấy Mộ Vãn Vãn dùng thủ đoạn giữ Phó Vân Tiêu lại tôi thậm chí còn cảm thấy cô ta có chút đáng thương.

"
"Có gì mà đáng thương.

Cô ta không có được tình yêu của Phó Vân Tiêu, đứa bé kia không biết từ đâu tới.

"
"Chỉ có cậu nghĩ về mấy âm mưu đấy.

"
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Đồng nói một câu, "Có phải cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không, nên mỗi ngày đều nghĩ rằng cái thế giới này biến hóa quỷ quyệt như vậy.

"
"Dĩ nhiên không phải.

"
Vương Tiểu Đồng vừa sửa sang lại vạt áo vừa nói, "Tôi là nghe Từ Sắt nói, trong giới ăn chơi của bọn họ, có rất nhiều mối quan hệ tình một đêm, nhưng người phụ nữ lại bí mật sinh con để trói buộc người đàn ông, loại chuyện này không phải là không có.

"
"Hơn nữa, giống như khoa sản của bệnh viện chúng tôi, mỗi ngày đều diễn ra rất nhiều câu chuyện cẩu huyết về gia đình! Sau khi đứa trẻ được sinh ra, mẹ đứa trẻ sẽ đưa tiền cho bác sĩ, nói với bác sĩ ngàn vạn lần không được nói cho người đàn ông biết mình đã từng phá thai rất nhiều lần, còn nữa, mẹ đứa trẻ cũng không biết ba của đứa trẻ này là ai.

"
Bạch Tô nghe xong sửng sốt một chút.


"Thật sao?"
Vương Tiểu Đồng trịnh trọng gật đầu một cái, "Bởi vì mẹ đứa trẻ quan hệ bừa bãi, có thể là do đêm hôm đó đi theo hai người đàn ông, nên cô ta đương nhiên sẽ không biết ba đứa bé là ai.

"
"Cho nên! "
Cô tổng kết một câu, đúng lúc nhân viên phục vụ gõ cửa đi đi vào đưa cho hai cô hai chai nước.

Vương Tiểu Đồng lập tức im bặt.

Mà Bạch Tô lại bị những lời của Vương Tiểu Đồng dọa sợ sửng sốt hồi lâu mới uống một hớp nước.

Chung quy lại những chuyện này không thể xảy ra với Mộ Vãn Vãn được, cô hiểu Mộ Vãn Vãn.

Hơn nữa, trước kia Mộ Vãn Vãn cũng khá nổi tiếng, mà trên báo chí cũng nói cô ta chỉ qua lại với một mình Phó Vân Tiêu.

Cho nên cô chỉ coi đây là cách Vương Tiểu Đồng khuyên làm cô yên lòng hơn một chút mà thôi.

Vương Tiểu Đồng mặc váy phù dâu vào cũng rất đẹp mắt, có lẽ là thời điểm Vương Tiểu Đồng xinh đẹp nhất từ trước đến giờ, Bạch Tô thừa dịp Vương Tiểu Đồng không chú ý liền trực tiếp gửi một tin nhắn cho Phó Vân Tiêu, nói muốn Từ Sắt tới làm phù rể.

Vẻ đẹp của cô, phải để Từ Sắt thưởng thức.

Cô suy nghĩ một chút, ngoài Từ Sắt ra, cô nên gọi thêm một người đàn ông nữa tới, tốt nhất là phải vừa đẹp trai vừa có tiền, phải tốt như vậy để Từ Sắt có cảm giác có nguy hiểm!
Cho nên, cô lại gửi cho Phó Vân Tiêu một tin nhắn nữa.

Vương Tiểu Đồng thay ra bộ váy phù dâu xong, Bạch Tô vừa vặn sắp xếp xong hết tất cả mọi thứ.

Hai người cùng đi ra khỏi tiệm váy cưới liền đi vào quán ăn gần đó ăn một chút đồ ăn ngon, khi Bạch Tô vừa đi tới cửa tiệm váy cưới liền nhớ lại việc hôm nay cô đi vào cửa bị một người đàn ông tự xưng là ba mình ngăn lại.

Bạch Tô sửng sốt một chút, hỏi Vương Tiểu Đồng, "Tiểu Đồng, cậu nói xem, nếu như bỗng nhiên có một người xuất hiện nhận làm ba mình, cậu nên làm thế nào?"
"Đây là ý gì?"
Vương Tiểu Đồng khởi động xe, thản nhiên đáp.

Bạch Tô do dự một chút, cuối cùng đem chuyện ngày hôm nay từ từ kể cho Vương Tiểu Đồng, Vương Tiểu Đồng nghe xong, mắt trợn to.

"Bạch Tô, cuộc sống của cậu có cần cẩu huyết như vậy không?"
Bạch Tô trực tiếp cho Vương Tiểu Đồng một cái liếc mắt, "Tôi cũng chịu.

"
"Nhất định là vì đối phương biết cậu gả cho Phó Vân Tiêu cho nên tới vơ vét tài sản của cậu.

"
"Nhưng thân phận của ông ta chắc không đến nỗi tới vơ vét tài sản đâu.

"
Bạch Tô bất đắc dĩ đáp lại Vương Tiểu Đồng một câu, đem suy đoán của cô quật ngã.

"Vậy là! " Vương Tiểu Đồng suy nghĩ một chút.


Thật ra thì đã nhiều năm như vậy, đối với vai trò của một người cha cô cũng không biết gì nhiều, cũng sẽ không vì sự xuất hiện của một người cha mà ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ.

Nhưng, hoàn cảnh của Bạch Tô có chút đặc biệt.

Bởi vì, Bạch Tô từ nhỏ đã không có cha, người cha và một người đàn ông cặn bã không giống nhau, cô đối với người cha này vẫn có chút khát vọng.

Hơn nữa bây giờ mẹ Bạch Tô đã qua đời, người cha sẽ là người thân duy nhất của cô ở trên thế giới này.

Vương Tiểu Đồng có thể hiểu được vướng mắc lúc này của Bạch Tô, cô mím môi suy nghĩ một chút, mới lên tiếng, "Bạch Tô, tôi cảm thấy nên tìm hiểu, tiếp xúc nhiều hơn một chút, biết đâu người này thật sự là ba cậu thì sao?"
"Sở thích của mẹ cậu những năm qua phương không hề thay đổi gì, cậu có thể kiểm tra ông ta bằng vài sở thích của mẹ cậu, nếu như trả lời đúng, thì chắc là thật.

"
Bạch Tô nghe Vương Tiểu Đồng nói có chút do dự.

Nhưng cô vẫn đồng ý.

Cô cùng Vương Tiểu Đồng ăn xong bữa ăn khuya, về đến nhà mới bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin về người đàn ông kia.

Cô mới phát hiện! Người kia có lẽ là ba cô thật.

Vì lai lịch chính gốc, tiểu sử trên mạng của ông ta rất rõ ràng.

Năm nào ở chỗ nào, rất giống với lịch trình của mẹ cô.

Mẹ Bạch Tô tên Bạch Tuyết, ông bà đều làm bác sĩ.

Bạch Tô và mẹ vốn dĩ không phải là người thành phố A, lúc Bạch Tô còn rất nhỏ mới chuyển tới A thành phố sống, nguyên nhân là gì, thì mẹ Bạch Tô không hề nói, cô cũng không dám hỏi.

Chuyện quá khứ, Bạch Tô cũng không dám hỏi.

Bởi vì năm đó khi nhắc tới việc này, mẹ Bạch Tô cũng biểu hiện không giống bình thường cho lắm.

Mẹ cô là người của thôn Lâm thuộc thành phố A, là một vùng miền núi, họ Bạch là một dòng họ lớn ở miền núi đó, gần một nửa dân làng ở đó có họ Bạch.

Mà ba của Bạch Tô lại tên là Bạch Tiên Dũng, họ Bạch rất bình thường, ông ta cũng là người thôn Lâm.


Chẳng qua là sau này đi kinh doanh.

Năm đó ông ra ngoài làm ăn trùng với năm Bạch Tô sinh ra, sau đó ông ta dần dần mở rộng kinh doanh, vượt biển, vô cùng phát đạt ở nước ngoài, mới trở về nước mười năm trước.

Trong tin tức mười năm trước, từng có mấy lần Bạch Tiên Dũng tiếp nhận phỏng vấn đều liên quan đến việc ông không biết vợ của mình đang ở đâu, mà cô con gái của ông cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.

Trên đó có nói, mười năm qua ông luôn tìm kiếm hai người bọn họ, thậm chí còn đăng thông báo mất tích, là một tấm hình lúc Bạch Tô còn rất nhỏ.

Ảnh trẻ con đa số đều nhìn như nhau, bé bé mập mập, chưa kể bây giờ Bạch Tô trông rất khác trước, cho nên không tìm được cô cũng là chuyện bình thường.

Bạch Tô càng xem, càng cảm thấy Bạch Tiên Dũng có lẽ thật sự là ba của cô.

Không có ai có thể nói dối từ mấy năm về trước được.

Lời nói dối này liên quan đến quá nhiều thứ.

Ngay tại thời điểm cô còn đang nghiên cứu tài liệu về Bạch Tiên Dũng, điện thoại cô bỗng reo lên.

Đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói có chút luống cuống của Bạch Tiên Dũng, giống như một người cha muốn đến gần, nhưng lại thấp thỏm không yên, "Xin lỗi, Bạch Tô! Ba có quấy rầy việc nghỉ ngơi của con không?"
Bạch Tô sửng sốt một chút, liền vội vàng giải thích, "Không.

"
"Bây giờ ba mới làm việc xong, từ chỗ bạn bè nghe nói mẹ con qua đời rồi, ba có thể đi gặp mẹ con một chút không?"
Bên ngoài trời đã tối rồi.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK