Quay đầu nhìn lại, Huyền Kiệt mới phát hiện, hai sư đệ bị mình ném ra đã là không một tiếng động. Miểu sát! Huyền Kiệt có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Mục Vân có thể làm đến bước này. Hắn hiện tại vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì trước đó nghiền ép Mục Vân, nhưng bây giờ lại bị Mục Vân nghiền ép, căn bản bất lực hoàn thủ. - Ngươi có phải rất buồn bực hay không? Mục Vân giờ phút này lên tiếng nói: - Buồn bực vì cái gì trước đó ta không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.