Quần áo nữ tử sớm đã mặc trên người, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn có chút trắng bệch. - Bị thương sao? Nhìn nữ tử đứng tại chỗ, không nhúc nhích, khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười đùa giỡn. - Dương tộc Dương Thành Vũ. Nữ tử hừ lạnh nói: - Ngươi ngược lại còn dám đi ra? - Ồ? Tại sao ta không dám? Dương Thành Vũ hiện tại khóe miệng hiện lên mỉm cười. - Ngươi không biết, Mục Vân giết Chu Ngọc Uyên sao? Tiếp theo, chính là ngươi, ngươi rêu rao như vậy,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.