Hai tay vuốt ve bên trên gương mặt người trước mắt, khóe miệng Mục Vân nhẹ nhàng gọi Tạ Thanh. Tay của hắn đang run rẩy. Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại biểu lộ khi nhìn thấy Tạ Thanh. Thế nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn không biết mình đến cùng nên có biểu tình gì. - Ca... Nhìn Mục Vân, Tạ Thanh quỳ rạp xuống đất, gào khóc nói: - Ca, ngươi không biết, những năm qua, ngươi không ở đây, ta bị những tên khốn kiếp Cửu Nguyên tiên môn kia bắt đi, sống không bằng chết......
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.