Tự mình đi. Mục Vân ngây dại, không ngờ Thi Phi Huyên lại bướng bỉnh như thế. Nhưng hiện tại trong lúc nguy cấp, không phải là thời điểm quật cường. - Chúng bây giờ ta bị nhốt trong kiếm trận, không giết chết Dương Đỉnh Thiên, ai cũng trốn không thoát. Mục Vân gầm gừ: - Đưa chuyển thứ hai của bí pháp cho ta! Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây! Thân thể mềm mại của Thi Phi Huyên run lên, cắn răng cắn môi, dậm chân, cuối cùng cũng lấy ra một viên Ngọc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.