- Đúng thế! Mục Vân đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng cao lên, nhìn bầu trời, khóe mắt tuôn ra một giọt nước mắt, theo gió mà qua, không ai phát giác. - Huyền Không sơn, từ trước đến nay như thế, vạn năm trước, nên hủy diệt các ngươi mới đúng, đến lúc đó, có lẽ hắn cũng sẽ không chết. Lời Mục Vân nói rất kỳ quái, để mọi người nhất thời không nghĩ ra. - Diệp Thu, giết hắn! - Vâng! Thật ra không cần Mục Vân phân phó, Diệp Thu sớm đã động sát tâm. Huyết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.