Mục Vân trầm mặc, không nói nhiều. Đứng dậy rời khỏi phòng, Mục Vân hơi thở ra một hơi. Người ngoài cứu không được, vậy thì chỉ có thể tự cứu mình. - Sói con, ngươi muốn làm gì? Tạ Thanh hiện tại mở lời: - Bằng không chúng ta chạy trốn đi. - Chạy trốn? - Đúng vậy, chờ chết ở đây làm gì? Mục Vân nhìn Tạ Thanh, nói: - Ngươi bỏ được phấn hồng giai nhân của ngươi? - Lư Ngọc Thanh? Không nỡ! Tạ Thanh bất đắc dĩ nói: - Nhưng ta vừa nghĩ đến, thần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.