Lư Ngọc Tuyết nhìn Mục Vân thật sâu một cái, không mặn không nhạt nói: - Không được. Nghe được lời này, Mục Vân khoát tay áo, không nói nhiều. Một bữa cơm, quả nhiên ăn rất thoải mái. Trên bàn cơm kia, đều một ít huyết nhục của thần thú cấp thấp, quả thực là đại bổ, còn có một ít dược liệu thích hợp nấu canh, cũng là rất mỹ vị. Ăn xong một bữa cơm, quả thật rất thoải mái. Cơm rượu no nê, Lư Ngọc Tuyết mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh, chọn hai kiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.