Nghe được lời này, đám người Chu Nguyên Sơn mới hiểu được, vì sao Mục Vân trong khoảng thời gian này vẫn không nhanh không chậm đi tới, thì ra là vì điều chỉnh tâm cảnh của mình. - Quả nhiên, cao nhân chính là cao nhân! Hoắc Đô tán thưởng nói: - Chúng ta còn tưởng rằng, Vân tiên sinh là muốn ở nơi này tìm kiếm mật địa. Mấy người nhất thời phụ họa tán thưởng. Trong lòng Mục Vân cũng không hề gợn sóng. Cao nhân? Cao nhân cái rắm!. Hắn chính là muốn nghỉ ngơi, trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.