Từ từ, nửa ngày sau, Diệu Tiên Ngữ tựa ở trên bờ vai Mục Vân, nước mắt chảy xuống. - Ta biết... Diệu Tiên Ngữ khóc thút thít nói: - Ta biết, người khẳng định sẽ xảy ra chuyện, năm đó, người làm sai lựa chọn, liền phải trả giá đắt. - Ta lúc ấy cũng bất lực, khi đó, ta còn chưa tới đạt Thiên Tiên, cho nên... - Không trách chàng. Diệu Tiên Ngữ lắc đầu nói: - Gia gia ngài ấy... Quá mức quan tâm hiệu quả và lợi ích. Diệu Tiên Ngữ dù sao cũng là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.