Một thân ảnh từ ngoài đại điện bay tới, chính là Bạch Cô Thành. - Bạch Cô Thành, là ngươi. Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, không ngờ Bạch Cô Thành lại đi mà trở về. - Mục Vân, Thiên Thương phù văn là của ta, mang cho ta đi. Bạch Cô Thành vung chân ra, chọc thẳng vào mắt phải Mục Vân, muốn móc tròng mắt Mục Vân ra. Trên tròng mắt Mục Vân, in một chữ ‘Chết’ thật lớn, giờ phút này hơi lóe ra ngân quang, từng cỗ khí tức nguyền rủa lão hóa tràn ngập ra....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.