Mục Vân giờ phút này trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng. Vì cứu Hề Thần Uyên, hắn đã bại lộ bí mật lớn nhất của mình. Thế nhưng, kiếp này, hắn không cho phép mình tồn tại một tia tai họa ngầm. - Ồ? Có chuyện gì vậy? Mục Vân thở ra một hơi, nói: - Hề tiền bối cũng nên biết, Trác Viễn Hàng đối với ta, thập phần cung kính. - Ừm. - Bởi vì, ta là chủ nhân trước đây của hắn. Lời Mục Vân Ngữ không làm cho người ta kinh ngạc đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.