Nghe thấy lời này, Lâm Hiền Ngọc không nói một lời. Có lẽ, người ở ngoài nhìn thấy, Mục Vân mỗi ngày chỉ là dạy bảo học viên, răn dạy học viên, còn bản thân mình thì nhàn rỗi không có chuyện gì làm. Thế nhưng bọn hắn lại không nhìn thấy, Mục Vân mỗi một phút, mỗi một giây đều khổ tu. - Còn nói, không phải ngươi lấy thương đổi thương, rất biết đánh sao? Một cước lại một cước giẫm trên người Thứ Dục, Mục Vân không ngừng mắng chửi. Giờ phút này, trên lôi đài, Thứ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.