Là “khoét” một kho bạc lớn!
Cái tên Cửu Hoàng tử vô dụng bị ám sát càng nhiều lần, ngược lại cuộc sống càng ngày càng dễ chịu!
Mà người của Thái tử lại phải chịu vô sổ tổn thất!
Mỗi khi Tào Uy nghĩ đến điều này là trái tim đều rỉ máu, muốn đánh Tư Mã Kiếm một trận!
Cái quái gì vậy chứ? Nếu chỉ có thế cũng thôi đi!
Cái đáng sợ hơn là vị Goàng tử vô tích sự này mới bị đuổi khỏi kinh hai ngày trước.
Dường như Hạ đế đã thay đổi ý định, không những không xoa dịu những tổn thất nặng nề do giết hại thất bại cho Thái tử mà còn cấm túc và giết người của Thái tử.
Cũng chính là Hoa Vô Gian xui xẻo kia.
Sự việc bất thường ắt có điều khác thường!
Người không bình thường chắc chắn có nguy hiểm! Nghĩ một đăng nói một nẻo, chắc chắn có quỷ!
Bây giờ, suy nghĩ của Hoàng đế ngày càng khó hiểu! Thậm chí.
Tào Uy có chút ảo giác là... Ông ta đã hiểu sai ý định của Hoàng đế.
Lần này.
Người mà Hoàng đế muốn giết không phải là Cửu Hoàng tử vô dụng!
Mà là nhắm vào Thái tử!
Hay là Hoàng đế đang chơi một ván cờ mà ngay cả Tào Uy cũng không nhìn rõ?
Thật sự là gặp quỷ rồi! Nhưng mà.
Trước mặt Thái tử, Tào Uy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh của thái sư: “Đừng hoảng!”
“Người làm việc lớn, núi có sụp trước mắt cũng không được đổi sắc mặt”
“Đừng quên thân phận Thái tử của mìnhỊ”
“Là người kế vị của Đại HạỊ”
“Là hoàng đế tương lai của Đại Hạ!”
“Bình tĩnh!”
Sau khi Tào Uy rống một trận mới khiến Thái tử bình tĩnh trở lại, mắt mũi tèm lem phàn nàn: “Thầy, lão Cửu thối hại ta thảm quá, thiên hạ này có ta không có hắn, có hắn không có †a, ta nhất định phải giết hắn!”
Nỗi ám ảnh giết Hạ Thiên của Thái tử đã khắc cốt ghi tâm. Không có cách nào thoát khỏi!
“Haizz..."
Tào Uy cũng bất đắc dĩ thở dài!
Hiện tại mỗi khi nhắc tới Cửu Hoàng tử vô dụng Hạ Thiên là Tào Uy đều đau đầu!
Tuy nhiên ông ta biết rất rõ, một chút thiếu kiên nhẫn có thể sẽ phá hỏng một kế hoạch lớn!
Tào Uy ngập ngừng nói: “Thái tử điện hạ, bình tĩnh chút đi!” “Bây giờ thứ ưu tiên hàng đầu chính là tìm hiểu ý nghĩ của Hoàng đế, loại trừ tất cả những bất mãn của ông ta đối với ngươi, gỡ bỏ cấm túc.”
“Sau đó ngươi lại phải lấy lòng Hoàng đế, âm thầm lôi kéo triều thần, tiếp tục hướng tới đế vị.”
“Tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng nhưng ta nghĩ chúng ta có thể ngừng truy giết tên Hoàng tử vô dụng kia!”
“Sau này chỉ cần ngươi ngồi lên đế vị thì cho dù tên Hoàng tử vô dụng kia không chết trong địa ngục trần gian như Hoang Châu, thì chỉ bằng một mệnh lệnh ngươi cũng có thể khiến hắn trở thành tro bụi!”
“Vậy chờ đợi thêm thì có sao?”
Tào Uy dùng tình cảm lay động, dùng lý lẽ giáo dục, cho rằng Thái tử vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe theo như trước đây.