Bỗng nhiên, Tư Mã Qua đang điều hòa hơi thở chợt nhíu mày: “Tàng Nhất, ngươi tới tìm tiểu thư à?”
Giọng Tàng Nhất vang lên ngoài xe ngựa: “Vâng.”
“Tiểu thư Tư Mã, Tàng Nhất phụng lệnh Vương gia tới đây.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên phái người tới cầu kiến chính thức.
Tư Mã Lan rất tò mò: “Vương gia có gì dặn dò?”
“Nói đi”
Lúc này, bóng dáng Tàng Nhất xuất hiện trên càng xe, chắp tay hành lễ với người ngồi trong xe ngựa: “Tiểu thư Tư Mã, hai người vừa rồi ngã xuống trước ngựa của Vương gia đều là cao thủ võ đạo, một trong hai người là cao thủ cảnh giới Tông sư của điện Cung Phụng, theo như lời nàng ta nói thì từ nhỏ kinh mạch của Vương gia đã bị bế tắc, cả đời không. thể tập võ”
Trong xe ngựa.
Ánh mắt Tư Mã Lan sáng lên vẻ thông tuệ: “Được, ta biết rồi:
“Chẳng bao lâu nữa, người ở triều đình và trên giang hồ đều sẽ biết tin này.”
Sâu trong đáy mắt lạnh nhạt của nàng là lòng tôn kính.
Tư Mã Vương phi tương lai quả nhiên thông minh hơn người.
Hơn nữa, còn ăn ý với Vương gia.
Thật là, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
Tương lai, phủ Hoang Châu Vương có một nữ chủ nhân thông tuệ như vậy đúng là phúc của Vương gia.
Cũng là phúc của phủ Hoang Châu Vương. “Tàng Nhất cáo từ”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Tàng Nhất đã biến mất khỏi xe ngựa.
Tư Mã Qua ngơ ngác chớp đôi mắt to: “Đại Hạ có chín đại Hoàng tử. Theo như lời đồn thì Thái tử và bảy vị đại thân vương khác đều là thiên tài võ đạo, được học võ học chân truyền của Hoàng gia.”
“Cho nên trong lời đồn, bọn họ đều là những người văn võ song toàn, được người trong thiên hạ ca ngợi, có rất nhiều thiên tài đi theo sau lưng.”
“Uy danh bên ngoài cực kỳ oai phong.”
“Chuyện Cửu Hoàng tử không thể luyện võ không phải là chuyện gì vẻ vang, giấu đi còn chẳng kịp.”
“Tiểu thư, tại sao Vương gia lại phải công bố chuyện mình là người không có tư chất học võ đạo cho cả thiên hạ biết chứ?”
Tư Mã Lan mỉm cười, hỏi đầy nghiền ngẫm: “Tiểu Qua, ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”
Tư Mã Qua ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trước khi Vương gia rời khỏi đế đô vốn đã mang tiếng là người ngu dại, không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ, không trọng thần nào trong triều muốn đi theo Vương gia.”
“Trên chặng đường vừa qua, chẳng dễ gì Vương gia mới giũ bỏ được tiếng xấu ngu dại, nổi tiếng là một người có trí tuệ xuất chúng, có thể khiến người ta ngưỡng mộ, có lý do để đi theo.”
“Nhưng rồi Vương gia lại lan truyền chuyện mình không học được võ đạo khắp thiên hạ, làm vậy để làm gì?”
“Lẽ nào nếu mang tiếng là phế vật thì đi đường sẽ nhanh hơn, vui hơn ư?”
Tư Mã Lan: “...”
“Tiểu Qua, ta đã nói với ngươi rồi, Vương gia làm gì cũng đều có lý do cả, ngươi chỉ cần tin tưởng Vương gia là được”