'Tư Mã Kiếm đang muốn mở miệng.
Tào Uy đứng bên bèn tỏ thái độ như thể đã bắt được thóp của Tư Mã Kiếm, cướp lời đáp: “Bẩm bệ hạ, thần cho rằng Tả thừa tướng là vì nữ nhi của ông ta đang ở Hoang Châu nên mới đổi ý.”
Tư Mã Kiếm nhíu mày: “Hữu thừa tướng, ngươi không có bằng chứng gì đã vu oan cho ta trước mặt bệ hạ, ngươi đáng tội gì?”
“Ngươi cuống lên thế!”
Tào Uy nghĩ tới chuyện Tư Mã Lan đang ở Hoang Châu, Tư Mã Kiếm sắp mất nữ nhi, tâm trạng lập tức thoải mái hẳn: “Bệ hạ, trên đời này, chuyện khó dứt bỏ nhất là tình phụ tử.”
“Tư Mã Lan đang ở Hoang Châu, chắc chăn là ông ta không nỡ để con mình chết, phái đại quân triều đình đi cứu Hoang Châu là giả, đi cứu nữ nhi của ông ta mới là thật!”
“Thần hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng này, nếu là nữ nhi của thần ở Hoang Châu mà thần không phái binh đi cứu thì thần có là người nữa không?”
“Cho nên, thần xin vạch tội Tư Mã Kiếm mượn việc công làm việc tư, vì cứu nữ nhi mà làm hao tổn sức mạnh của quốc gia, đức không xứng vị, không xứng là Tả tướng.”
Hai bên đấu đá lẫn nhau là tiết mục thường thấy trên triều ở Đại Hạ.
Tào Uy vừa dứt lời, mọi người yên lặng chờ Tư Mã Kiếm phản kích.
Nhưng, Tư Mã Kiếm lại giãn hàng mày ra, cười đầy thần bí mà không nói gì.
Tào Uy đúng là già nên hồ đồ rồi.
Đúng vậy!
Nữ nhi của Tư Mã Kiếm đang ở Hoang Châu!
Nhưng nàng tới đó với ai?
Hoang Châu Vương!
Hoang Châu Vương là ai?
Nhi tử thứ chín của Hoàng đế!
Tào Uy nói rằng nếu ông ta không phái binh đi cứu nữ nhi thì không phải là người, không xứng làm phụ thân!
Vậy nếu Hoàng đế không phái binh đi cứu Hoang Châu Vương thì sao? Vậy chắc chắn là cũng không xứng làm phụ thân rồi.
Tào Uy nhìn như thông minh công kích Tư Mã Kiếm.
Nhưng thực ra là ngu ngốc, vì lại công kích luôn cả Hoàng đế.
Lúc này, có một vài trọng thần đã kịp hiểu ra, hai mắt sáng lên lén quan sát sắc mặt của Hoàng đế bệ hạ.
€ó trò hay để xem rồi!
Quả nhiên, sắc mặt Hạ đế trở nên u ám, ông ta nói lạnh tanh: “Tào ái khanh, nói như ngươi thì hoàng nhi Hạ Thiên của trẫm cũng đang ở Hoang Châu, nếu trẫm không phái binh đi cứu thì phải chăng trẫm cũng không xứng làm người, không xứng làm phụ thân?”
Trán Tào Uy túa mồ hôi lạnh một cách mất kiểm soát! “Bịch bịch..”
Hai chân Tào Uy mềm nhũn, ông ta sợ hãi quỳ xuống đất: “Bệ hạ, thần không. hề có ý ám chỉ bệ hại”
“Thần dám thề với trời, thần chỉ cảm thấy Tả thừa tướng phái binh đi cứu Hoang Châu là xuất phát từ tư tâm mà thôi!”
Gân xanh ở khóe mắt của Thái tử nổi gồ lên. Hồi trước lão sư có nói chuyện hồ đồ như vậy đâu? Chẳng lẽ là do gần đây ngủ với nhi tức nhiều quá hay sao?
Mắt hẳn ta tối xuống, tay để đằng sau khế vung lên, các đại thần liêm khiết phe Thái tử lập tức hiểu ý.
Hiện tại, phải quậy đục nước lên. Nếu không, Hữu thừa tướng sẽ gặp nạn! Lập tức, một đại thần liêm khiết phe Thái tử bước ra khỏi hàng, nói to: “Bệ hạ,
thần tán thành chủ trương của Tả thừa tướng, nên phái binh đi cứu Hoang Châu, ngăn quân Thiên Lang xâm lược.”
“Thần xin vạch tội Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm, người này chưởng quản quân đội trong thiên hạ nhưng lại để mặc quân Thiên Lang xâm phạm Hoang Châu mà vờ như không thấy, bỏ mặc con dân Hoang Châu khổ sở, không xứng là Binh bộ Thượng thư!”