lóa ra cuộc chặn đường giết người dưới chân núi, trận chiến ở sảnh Tụ Nghĩa, đều là mồi nhử” “Đây chính là cái bấy thật sự!” “Ha ha ha...”
Tả Ngạn đứng dậy, cơ thể cao ít nhất hai mét: “Hoang Thân Vương, ngươi nhận ra quá muộn rồi!”
“Ngươi muốn tự sát? Hay để ta đích thân ra tay?” Bàn tay to lớn của Tả Ngạn vung lên. “Vèo vèo vèo..."
Vô số móc sắt cùng dây thừng phá nát những tấm ván gỗ, chộp lấy những điểm trọng yếu trong ngôi nhà gỗ.
“Ầm..”
Những chiếc móc sắt kết hợp với nhau, kéo căn nhà gỗ chỗ Tả Ngạn ngồi cùng tường gỗ và nóc nhà của sảnh Tụ Nghĩa ra, đáp xuống ở phía xa.
Trong lúc nhất thời!
Căn nhà gỗ biến mất.
Hạ Thiên, Tàng Cửu, các thiếu niên tàng kiếm, Tả Ngạn và đội quân mặc áo giáp đều được phơi bày ra giữa trời.
“Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Chỉ thấy những cung thủ mặc áo giáp xuất hiện từ trong tuyết trng bên ngoài căn nhà gỗ, giống như những bóng ma, giương cung rút tên ra, nhắm vào Hạ Thiên và những thiếu niên tàng kiếm.
Diệp Kim Liên sửng sốt! Nàng ta nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên, yên lặng quan sát tình hình xung quanh!
Đây chính là rơi vào quân trận của Đại Hạ rồi sao? “Ha ha ha..."
Tả Ngạn nhìn chung quanh, cười ngạo nghễ: “Vương gia, ngươi có biết biệt hiệu của Tả Ngạn trong quân đội là gì không?”
Bước chân của Hạ Thiên không ngừng lại: “Bổn vương cần phải biết sao?”
Vẻ mặt của Tả Ngạn đắc ý: “Biệt hiệu của bổn tướng trong quân là đồ tể!”
“Chuyện ta thích làm nhất chính là lột da người, làm thành đồ sưu tầm!”
“Vương gia, ngươi đợi một chút, da của ngươi sẽ trở thành một món đồ sưu tập quý giá trong nhà của Tả Ngạn ta!”
Lúc này, Hạ Thiên ở trong mắt Tả Ngạn chẳng khác nào cá năm trong chậu!
Chỉ cần hắn ta ra lệnh, “vạn lượng vàng biết đi” này sẽ biến thành con nhím.
Còn những thiếu niên tàng kiếm cũng đã là thịt ở trên thớt rồi.
Tử sĩ giang hồ ở trước mặt đại quân của triều đình cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Hắn ta không ra lệnh bắn tên ngay lập tức.
Bởi vì Tả Ngạn vẫn còn một lòng tham khác: “Vương gia, trong truyền thuyết của triều đình và dân chúng có nói, Tiềm Long Hội bảo vệ kho báu của hoàng thất Tiền Tân, nếu như ngươi giao ra đây, ta có thể để ngươi chết thoải mái một chút!”
“Nếu không, kết cục của các ngươi sẽ còn thảm hại hơn đám sơn phỉ này!”
Hạ Thiên mỉm cười, không hề sợ hãi: “Ngươi tin chắc rằng có thể giết được ta sao?”
“Ha ha ha...”
Tả Ngạn đã tính sẵn trong lòng: “Vương gia, thuộc hạ của ngươi đã mất hết sức chiến đấu, Tư Mã Lan đã bảo vệ tài sản của ngươi đi trước, không còn ai có thể cứu được ngươi!”
“Cho dù ngươi có la hét nát cổ họng... cũng vô ích!”
“Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"
“Trả lời ta... rốt cuộc kho báu của Tiền Tần ở đâu?”