Lúc này.
“Xi xì xì...
Chất độc rớt xuống đất, vang lên tiếng đá bị ăn mòn, bốc lên khói xanh.
Mãng giao nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt khiêu khích.
Hạ Thiên nhếch miệng đầy ẩn ý: “Tử Thường, thịt của con mãng giao này rất giàu tinh khí, nếu nấu thành canh cho các binh sĩ nếm thử, chắc chắn sẽ bổ sung nguyên khí bọn họ bị hao tổn, sau khi tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công, chắc chắn thực lực sẽ còn mạnh hơn.”
“Cho nên Hồng Y tiền bối hãy ra tuyệt chiêu đi!”
“Được!”
Kiếm quang trong tay Tân Hồng Y bừng sáng hết cỡ: “Yên tâm!”
“Vô Sinh Đoạt Mệnh Kiếm, thức thứ nhất, Tiên Nhân Phủ Nhĩ Đỉnh, giết!”
Hai chân Tần Hồng Y giẫãm nhẹ lên mặt đất, cơ thể bay vọt lên, kiếm quang làm mãng giao bị lóa mắt, người và kiếm hợp làm một.
Kiếm khí ngút trời.
Mắt mãng giao lóe lên vẻ ranh mãnh, nó há to chiếc mồm máu, khối ngọc trong miệng bị lưỡi rắn nhấc lên... Như thể định dùng khối ngọc này ngăn cản kiếm của Tần Hồng Y.
Đôi mắt xanh biếc của nó ngập tràn sự hung ác.
Có lẽ mãng giao đã dùng cách này giết được vô số cường giả.
Hạ Thiên cười khẩy, chân khí bọc kín mười đầu ngón tay.
“Vù vù vù..”
Mười cây ngân châm bay ra làm vang lên tiếng xé gió chói tai.
Mãng giao kinh ngạc!
Rốt cuộc nên ngăn đòn tấn công từ bên nào trước?
“Phập phập phập...
Tốc độ của ngân châm quá nhanh, đâm thẳng vào hai mắt của mãng giao.
“Phập phập phập...
Mắt mãng giao bị đâm hỏng!
Mắt nó đau đớn dữ dội.
Nó không nhìn thấy gì nữa.
Cho nên, mãng giao chỉ còn cách điên cuồng phun nọc độc, quẫy đuôi, hi vọng có thể ngăn cản đòn tấn công của Tần Hồng Y.
Lúc này, một chấm đỏ ở giữa đuôi mãng giao hiện ra trước mắt Hạ Thiên. “Vù vù vù...”
Lại thêm mười cây ngân châm nữa bắn trúng vào điểm đỏ với tốc độ nhanh như chớp giật.