“Cho nên, thần cho rằng, chỉ cần điều động quân Thanh Châu lập phòng tuyến ở núi Thiên Môn đề phòng đại quân Thiên Lang vượt qua Thanh Châu, đánh tới Trung Nguyên là được.”
“Từ bỏ Hoang Châu!”
Lý Kiếm nói đanh thép: “Không phái binh!”
Ông ta nói xong, điện Thiên Hạ lại càng yên tĩnh hơn.
Chúng thần lặng lẽ nhìn lén Hạ đế... Nếu như bọn họ có thể đọc được tâm ý của Hoàng đế bệ hạ thông qua việc quan sát sự thay đổi của ánh mắt, cơ mặt, thân thể của ngài thì sẽ tiện xác định tiếp theo nên làm gì.
Nhưng, nét mặt Hạ đế không hề thay đổi, cơ thể cũng không có phản ứng gì.
Tâm ý khó đoán!
Lúc này, Thái tử nhìn Lý Kiếm, rất vui vì những lời ông ta vừa nói.
Quả nhiên. Lý Thượng thư đúng là người một nhà.
Lão Cửu thối, ngươi hãy chết trong tuyệt vọng ở Hoang Châu đi!
Lúc này.
Tào Uy cũng nhìn Lý Kiếm bằng ánh mắt hài lòng.
Lần này không cứu Hoang Châu thì Hoang Châu Vương chết tiệt kia sẽ chết chắc!
Mối thù của con ông ta, Tào Báo và Tào Mã, cuối cùng cũng báo được rồi.
Lý Kiếm báo thù cho hai con của ông ta, xem như là ân nhân của ông ta.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau này, khi lên giường với tiểu thiếp của hai người con, ông ta không cần mang theo nét mặt bi phẫn, cố ý ra vẻ sống không bằng chết nữa rồi.
Nỗi đau mất mỹ nhân sáng nay của ông ta dường như cũng nguôi ngoai hản.
Ông ta quyết định, sau này ở trên triều, nhất định ông ta sẽ giúp đỡ Lý Kiếm, để ông ta nắm được nhiều quyền lực trong triều hơn.
Lúc này, Thái tử lặng lẽ lùi lại hai bước, nói nhỏ chỉ đủ hai người họ nghe: “Lý Kiếm, có thể trọng dụng!”
Tào Uy gật đầu hết sức tán thành.
Vậy thì trọng dụng!
Mặt khác, những người thuộc phe Thái tử bị tổn thất nặng nề vì ám sát Hoang Châu Vương Hạ Thiên cũng đều nhìn bóng lưng của Lý Kiếm, công nhận ông ta là người một nhà.
Chúc mừng chính mình, trong phe Thái tử lại có thêm một viên trọng thần!
Một viên trọng thần rất hữu dụng!
Tâm trạng bọn họ đều vui vẻ.
Còn Hoang Châu sống chết ra sao bọn họ không hề quan tâm.
Chỉ cần Thái tử đăng cơ, bọn họ sẽ đi nghe hát, đi xem múa, ôm hoa khôi vào lòng, vui vẻ hết cỡ.
Cho nên, các đại thần liêm khiết thuộc phe Thái tử trước đây thường điên cuồng công kích Binh bộ Thượng thư, lần này đều im lặng không nói!
Thế lực của các Vương khác cũng đều ngậm miệng không nói!
Bởi vì, nhi tử của Hoàng đế chết càng nhiều thì tỷ lệ đoạt đích của Vương gia nhà họ càng cao.
Dù sao, chết mất một Hoang Châu Vương phế vật có vẻ như cũng chẳng có gì ghê gớm!
Vài ngày trước, chẳng phải Hoàng đế còn ám chỉ Thái tử giết chết tên phế vật kia sao?
Kết quả, Thái tử cũng là phế vật, tổn thất nặng nề, còn bị cấm túc.
Sử quan ngồi bên cạnh quan sát biểu cảm mỗi người một vẻ của các vị quan, cầm bút ghi lại.
Lúc này, Hạ đế đứng dậy như mọi lần hỏi chuyện triều chính thường ngày, mặt không tỏ bất kỳ thái độ gì: “Chư vị ái khanh, Lý ái khanh nói không phái binh tới Hoang Châu, các ngươi nghĩ sao?”
Không ai bước ra khỏi hàng phát biểu.
Năm nay, bầu không khí nghị sự chuyện chiến sự ở Hoang Châu khá kỳ lạ.
Ông ta bèn gọi đích danh: “Tả thừa tướng, ngươi nói xem.”
Tư Mã Kiếm là người đứng đầu bách quan nên không thể đùn đẩy được chuyện này cho ai khác, đành là người đầu tiên phát biểu: “Bệ hạ, thần cho rằng, năm nay nên xuất binh!”