“Chuyện này ta sẽ nói với nghĩa phụ.”
“Ha ha ha..."
Thanh Châu Vương Hạ Vũ hăm hở nói ngươi xem đi, thiên hạ này đều nghiêng thuộc hạ của bản vương có vô số người tài chính là nơi thiên mệnh hội tụ.”
“Cửu vương đệ, hía Vương huynh, ¡, bản vương
“Cho nên, ngươi cứ yên tâm chết đi nhé.”
“HÍ...”
Triệu Trinh Tử đứng sau lưng Hạ Thiên chợt giương đao, thúc ngựa xông lên, đứng chắn trước mặt Hạ Thiên: “Tỷ phu, ngươi không thể giết hẳn được”
“Lui ra.”
Thanh Châu Vương khinh thường nói: “Một nữ hài như ngươi xen vào chuyện này làm gì?”
“Mau trở về” Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Triệu tiểu thư, tránh ra đi”
“Không phải ta vẫn còn một câu chưa nói với Bát vương huynh hay sao?”
Thanh Châu Vương ngước mắt lên, có phần ghen ghét vì Triệu Trinh Tử che chở cho Hạ Thiên: “Nói đi, ngươi còn di ngôn gì nữa?”
“Nói” Hạ Thiên biết vị Vương huynh này đã hết cứu rồi.
Hảẳn ta không có mắt nhìn người tài, bên cạnh toàn là bọn tiểu nhân.
Sớm muộn cũng sẽ bị những người này hại chết.
Nếu hẳn ta đã cạn tàu ráo máng trước, khăng khăng đòi giết mình.
Vậy đừng trách Hạ Thiên này cạn tình, đổ một vài tội ác động trời cho hẳn ta gánh.
Hạ Thiên chỉ tay: “Mời Vương huynh xem, trong đội xe của ta có một người tới từ hoàng cung, nếu như Vương huynh nhìn thấy nàng ta mà vẫn còn muốn giết ta thì Vương đệ sẽ ngoan ngoãn cho Vương huynh chém.”
“Nếu Vương huynh gặp nàng ta rồi mà không muốn giết ta... Vậy ta sẽ coi như lúc đi ngang qua Thanh Châu không hề có chuyện gì xảy ra.”
“Chuyện Vương huynh muốn đoạt ngôi ta cũng chưa từng nghe nói.”
Thanh Châu Vương nhướng mày: “Người tới từ hoàng cung?”
“Vâng”
“Ai?”
“Ngươi xem thử là biết.”
“Trinh Tử, bảo người của ngươi nhường đường đi.”
Triệu Trinh Tử không còn cách nào khác, đành phải tránh ra.
Thanh Châu Vương nhìn về phía đội xe của Hoang Châu. Trong đội xe của phủ Hoang Châu Vương kia có vô số xa giá chở thương binh phủ lụa trằng, trông hết sức thê thảm: “Cửu vương đệ, nghe nói ngươi mang một trăm tàn binh từ đế đô tới chính là đám phế vật bị thương tật đầy mình này ư?” “Ngươi dẫn đám tàn phế này đi diệt phỉ đó ư?”
“Thật đáng thương.”
“Ngươi đi giết phỉ xong, giờ còn chẳng có thương binh mà dùng."
“Thật đáng thương.”
“Ôi, chắc chăn ngươi là thân vương đáng thương nhất trên đại lục này.”
Ngay sau đó, một trăm binh lính thiếu niên mà phủ Hoang Châu Vương mới vừa chọn lựa được xuất hiện trước mắt Thanh Châu Vương.
Những binh lính thiếu niên này mặc quân phục không vừa người, trông khá khôi hài.
Thanh Châu Vương suýt thì cười chảy nước mắt: “Cửu đệ, ngươi cũng thật là đáng thương.”
“Nhớ ngày đó, lúc bản vương rời kinh, xe ngựa phong thưởng nối dài cả trăm dặm, ba ngàn tinh binh Thân Vệ doanh người nào người nấy đều dũng mãnh, bởi vậy mới có Thanh Châu như hôm nay.”
“Còn ngươi hiện tại, cần người không có người, cần bạc không có bạc, cho dù có tới được Đại Hoang Châu thì cũng chỉ tổ chết cùng Hoang Châu mà thôi.”
Hạ Thiên không phản bác.
Chờ đi qua thành Thanh Châu rồi, hắn sẽ tự huấn luyện một trăm thiếu niên này và hai trăm thanh niên.
Đợi đến khi tới được Hoang Châu thì các thương binh cơ bản đã bình phục, bọn họ hợp sức lại với nhau, chắc chắn sẽ khiến người trong thiên hạ giật mình.
Tàng Nhất đánh một chiếc xe ngựa chậm rãi đến đây, dừng bên cạnh Hạ Thiên.
'Tàng Cửu kéo rèm lên.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Tân Hồng Y xuất hiện trước mặt Thanh Châu Vương.
Ngay lập tức, hai mắt Thanh Châu Vương trợn trừng, trái tim chùng hẳn xuống, suýt nữa té ngã ra đất, nét mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn ta quát lên: “Không.”
“Chuyện này tuyệt đối không thể có khả năng.”
“Tại sao điện Cung Phụng lại ủng hộ ngươi?”