Cao Phi bỗng mở mắt ra, ánh nắng làm mắt hắn ta đau nhói.
Hắn ta không muốn mặc vương bào của Vương gia nữa. Bởi vì đầu óc của hắn ta không xứng.
Hóa ra những áp lực này luôn đè lên vai Vương gia. Nếu không đổi vị trí suy xét, hắn ta thật sự không biết nỗi khổ của Vương gia.
Nếu là hắn ta, ngay cả Hoang Châu cũng không dám tiến vào.
Cao Phi lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm túc nói: “Chư vị, bây giờ ta mới biết, vương bào của Vương gia không dễ mặc. Nó quá nặng. Vì giấc mộng thế ngoại đào nguyên kia của chúng ta, Vương gia thật sự quá vất vả rồi. Cuộc đời này Cao Phi ta có thể đi theo ngài ấy chết không hối tiếc.”
Mọi người đều sửng sốt. Ai cũng không biết ban nãy Cao Phi đã trải qua quá trình tâm lý như thế nào?
“Ha ha ha..."
Cao Phi nhìn hang động tối om ở sườn núi: “Đừng ai hỏi gì cả, dù có hỏi ta cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào? Còn ai muốn cảm nhận, cần phải mặc vương bào này vào mới biết được. Tương lai mọi người đều sẽ có cơ hội.”
Mọi người đều không hỏi gì nữa.
Bên cạnh, Vô Diện Nhân ôm kiếm trong lòng, cảm thán sâu sắc. Quả nhiên bảo người khác đổi vị trí suy xét là một cách hay để tăng thêm sự thấu hiểu giữa người với người.
Nếu nói Vương gia tổ chức cuộc họp kể khổ là phá bỏ rào cản giữa người với người, dùng những chuyện khổ sở chung ngày trước đưa mọi người đến gần nhau hơn, để tùy tùng trong phủ Hoang Châu Vương đồng tâm hiệp lực.
Vậy thì đổi vị trí suy xét này là để những người đi theo phủ Hoang Châu Vương thấu hiểu nỗi khó khăn khi hắn làm Hoang Châu Vương gia.
Mặc vương bào lên người, không cần giải thích, khích lệ gì cả cũng có thể khiến người quan trọng trong phủ Hoang Châu Vương nhìn thấy rõ mục tiêu, nhận thức rõ nỗi khó khăn, cùng chung suy nghĩ và dùng chung sức mạnh.
Từ nay về sau, người trong phủ Hoang Châu Vương mới thực sự đồng tâm, vây quanh từng mục tiêu để tiến lên.
Quả nhiên cách thức làm việc của thánh nhân rất cao minh.
Tương lai đoàn kết nhất trí, phủ Hoang Châu Vương trên dưới một lòng thuận buồm xuôi gió.
Con đường này đã biến phủ Hoang Châu Vương mất đoàn kết trở thành Vương phủ giống như thùng sắt.
Con đường này đã được chú ý rồi, có điều bây giờ phủ Hoang Châu Vương cần bạc không có bạc, cần lương thực không có lương thực, muốn làm chủ Hoang Châu vẫn rất khó khăn.
Do đó, hiện giờ Hạ Thiên mới đích thân dẫn Triệu Tử Thường, Tân Hồng Y, Tàng Nhất tiến vào động cất giữ kho báu. Hy vọng có thể lấy được kho báu, để giải quyết vấn đề nan giải của phủ Hoang Châu Vương.
Tất nhiên, tối qua Thần Long đã đe dọa bọn họ cũng phải làm cho sáng tỏ đó là thứ gì? Sau đó mới dễ phán đoán là giết hay ăn?
Lúc này, ở sườn núi Thần Long, chín mươi người cuối cùng trong đội ngũ chiến binh Bạch Hồ đã bắt đầu tiến vào động.
Có điều, hai võ sĩ Bạch Hồ canh gác ở cửa động cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao mắt của mấy chiến binh Bạch Hồ đội vòng cỏ trên đầu này lại là màu đen thế?
Mẹ kiếp, đây không phải là người của tộc Bích Nhãn. Có gian tế.
Bọn họ trợn tròn mắt, định hét lên. Thế nhưng, hai thanh thiết đao to bằng ngón tay đã đâm vào trong yết hầu của bọn họ từ đằng sau, lấy đi hơi thở của bọn họ.
Sau đó, chiến binh Bạch Hồ ở ngoài động cùng tiến lên, kéo hai người vào. trong động ở góc độ mà người ở bên dưới chân núi không nhìn thấy. Để lại một đám chiến binh Bạch Hồ đội vòng cỏ trên đầu ở ngoài động.
Tất cả đều mắt đen, tóc đen. Nhưng đứng từ xa sẽ không nhìn thấy rõ.
Lúc này, Hạ Thiên đã dẫn người tiến vào động.
Trong động, từng viên bảo châu lấp lánh được khảm trên đỉnh động cách nhau tâm mười mét, khiến trong động trông có vẻ không còn tối tăm như thế nữa.
Thế nhưng ánh sáng bảo châu yếu ớt này, dù cách một bước xa cũng khó mà nhìn thấy rõ tướng mạo. Vì thế trong động, đặc trưng mắt ngọc bích tóc đỏ đã có thể bỏ qua.
Phía trước, chiến binh sơn trại Bạch Hồ không ngờ rằng sẽ vào sơn động tìm kiếm kho báu, nên chỉ chuẩn bị ít chiết hỏa tử với ánh lửa yếu ớt.