“Ta hận ngoại tổ phụ ngươi, cũng hận người của Tân gia!” "Nếu không phải Hạ Chu soán ngôi thì cả đời này ta đều ở trong bóng tối nghiên cứu địa cung quỷ dị kia, cả đời này không thể thấy ánh mặt trời."
“Cho nên, năm đó hăn soán vị, là do ta liên hợp với người trong điện Cung Phụng giúp hắn!”
“Nếu không, hẳn sẽ thất bại mà chết!”
Nói về chuyện đó.
Tân Hồng Y nhìn Hạ Thiên một cái, bổ sung nói: "Đương nhiên, Hạ Chu không có giết mẫu phi của ngươi, không phải là vì ta cầu tình!"
“Mà là từ khi còn trẻ hắn đã có tình cảm sâu đậm với mẫu phi ngươi!”
"Cho nên, ngươi có thể sinh ra trên đời này, không cần phải cảm tạ ta và cũng không có quan hệ gì với ta!"
"Lần này tới là vì ta muốn bắt ngươi về địa cung, hoặc là giết ngươi, nhưng không ngờ lại bị lão tặc Vô Diện liều mạng khiến hai bên tổn hại và rơi vào trong tay ngươi!"
"Hoang Châu Vương, bổn tông vì địa cung mà phí thời gian cả đời, hiện tại chỉ còn bước cuối cùng là có thể giải bí mật trong đói"
“Cho nên, bây giờ ta không muốn chết!”
"Lần này, ta muốn giúp ngươi!"
"Nhưng mà, ngươi phải khôi phục công lực cho ta thì ta mới có thể trợ giúp ngươi trong trận chiến này!"
Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Được!"
"Nếu ngươi có thể giúp ta tạo dựng chỗ đứng ở Hoang Châu, ta không chỉ không giết ngươi mà tương lai, ta còn trả lại tự do cho ngươi!"
Ánh mắt Tân Hồng Y sáng ngời: "Một lời đã định!”
“Một lời đã định!”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Ta biết một loại thuật phong. mạch băng ngân châm, chính là đâm một cây châm đặc biệt vào trong kinh mạch của ngươi, nó sẽ nghe lời ta, nhưng cũng có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào!"
“Ngươi không thể tự mình ép ngân châm này ra được
“Đến lúc đó, ngươi có thể thử xem
"Nhưng nếu ta không động thì châm này sẽ không ảnh hưởng đến công lực của ngươi!"
Tân Hồng Y xoay người lên xe ngựa, hạ rèm xuống và nằm xuống xe: "Vậy cắm ngân châm đi!" p.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
“Động tác phải nhanh
“Thứ trong núi kia có thể sẽ không kiềm chế được mà ra ngay bây giời”
Hạ Thiên nhảy lên xe ngựa: "Được!"
“Khi ngân châm cắm vào gân mạch sẽ có hơi đau, ngươi phải nhãn nại một chút!”
“Sau khi gân mạch của ngươi thích ứng thì sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa!”
Tân Hồng Y cắn răng nói: “Đến đây đi!”
Hạ Thiên nhìn thật sâu vào Thập Vạn Đại Sơn: “Được!”
“Nhìn châm!”
“Vèo!"
Một cây ngân châm đâm vào gân cổ tay Tân Hồng Y. Đúng lúc này.
“Hú hú hú...”
“Gào gào gào...”
Trong Thập Vạn Đại Sơn, bách thú cùng nhau gầm lên, như thể một làn sóng thú dữ sắp bùng phát!
Ban đêm ở Hoang Châu làm cho người ta có hơi sợ hãi...