Một dấu tay sâu được khắc trên thân cây.
Ngay lập tức.
Cây đại thụ đó chuyển từ màu xanh sang màu vàng và bị mất đi sự sống.
Đôi mắt của Hạ Thiên sáng lên: "Chân khí thật bá đạo."
"Thật đáng tiếc, lúc trước khi còn ở khu rừng nhỏ, ngươi đã không muốn thu nhận ta làm đồ đệ, nếu không thì bây giờ chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục đó chính là thầy trò bất hòa!"
Bạch Phượng lau khô nước mắt, giọng điệu khinh thường nói: "Gân mạch của ngươi không thông, phế vật võ đạo, thu nhận ngươi thì có ích gì?
Hạ Thiên cũng không biện giải!
Sau khi hắn tu luyện "Dịch Cân Kinh", gân mạch của hắn cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều, nếu như không ra tay, không phóng thích chân khí, người ngoài sẽ không thể nào nhìn ra được là hắn có võ công hay không!
Càng không thể nhìn thấu thể chất của hẳn.
Hạ Thiên nói sang chuyện khác: "Ngươi khóc rồi!"
"Chứng tỏ ngươi vẫn còn quan tâm đến nàng ấy!"
"Lúc trước, ngươi giúp đỡ hội chủ của Tiềm Long Hội đưa tử sĩ tàng kiếm cho. ta cũng chính là để báo đáp việc hội chủ Tiềm Long Hội đã cứu nàng ấy!"
"Đúng!"
Bạch Phượng gật đầu: "Lúc này đây, lý do ta đến đế đô mang tử sĩ tàng kiếm của hội chủ Tiềm Long Hội cho ngươi chỉ là vì muốn gặp nàng ấy."
"Đáng tiếc, nàng ấy không muốn nhìn thấy ta!"
"Ta chỉ có thể bí mật âm thầm đi theo nàng ấy."
"Sau này, bởi vì thành Hoang Châu xảy ra quá nhiều chuyện cho nên ta chỉ có thể vội vàng trở về!". Truyện Đam Mỹ
Lúc này, Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Bạch Phượng, nàng ấy là thân nhân của chúng ta, nếu như chúng ta tranh đấu, bất kẻ là ta hay ngươi mất mạng thì nàng ấy cũng sẽ rất khổ sở."
"Ta không muốn làm cho nàng ấy khổ sở!"
"Ngươi thì sao?"
Hạ Thiên nói chuyện bằng tình cảm, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng với đôi mắt sáng ngời: "Ngươi đã từng làm nàng ấy tổn thương một lần, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm tổn thương nàng ấy cả đời sao?"
"Chẳng lế ngươi thực sự để người mà ngươi yêu thương chôn cùng mình chỉ vì sự chấp niệm của mình đối với tên đại tổng đốc điên khùng đó sao?”
"Người của Thiên Lang sẽ lập tức sát nhập Hoang Châu, sẽ đạp ngựa lên thành Hoang Châu, để cho người người ở Hoang Châu trở thành thi thể hoặc trở
thành nô lệ của chúng, trọn đời không thể thoát thân!"
"Các ngươi thực sự muốn kéo theo toàn bộ Hoang Châu chôn cùng mình sao?"
Bạch Phượng đứng trước đống lửa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đấu tranhl
Bây giờ, rốt cuộc nàng ta nên làm gì đây?
Lúc này.
Bên ngoài khu rừng nhỏ.
Tiểu Bạch nhìn Nhị Quỷ và những người khác đi ra khỏi rừng, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: "Bên trong thế nào?"