Hản ta đang chuẩn bị tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể, đập nát bàn tay của tên Vương gia phế vật này, sau đó giết chết hẳn!
Nhưng mà!
Tại sao bụng của hắn ta lại đau như vậy?
Tại sao hản ta lại không thể tập trung chân khí?
Tại sao hản ta lại không thể cầm được kiếm?
Tại sao cơ thể của hẳn ta lại trở nên nặng nề như vậy?
“Xoẹt xoẹt..."
Tam thánh sứ mặc y phục đen quỳ xuống đất, buông thanh kiếm trong tay ra, cơ thể vô lực run rẩy.
Trái tim hẳn ta giống như rơi xuống vực thẳm, vô cùng hoảng hốt: “Rốt cuộc ta bị làm sao thế này?”
Tam thánh sứ cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra... có một cây kim dài lóe lên ánh sáng màu bạc đang ghim vào. phần dưới rốn hẳn ta ba tấc, xuyên vào đan điền của hẳn ta, phá hủy nơi tập trung chân khí nội gia của hắn ta.
Đã bị đâm vào từ khi nào?
Hản ta không biết!
Tam thánh sứ mặc y phục đen hét lên một tiếng đau đớn, giống như một con chó hoang bị thương nặng!
Từ sâu trong lòng, hẳn ta cảm nhận được một mối nguy hiểm khủng khiếp hơn đang đến gần.
Tam thánh sứ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương gia phế vật cầm kiếm của hẳn ta lên, chém đứt cánh tay trái của hắn ta!
Cơn đau đớn dữ dội giống như có một cây dùi sắt đâm vào hồn vía hắn ta.
“Đừng!”
Giữa tiếng hét thảm thiết của Tam thánh sứ, tay phải của hẳn ta đã rơi xuống!
“Tại sao tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn kiếm của ta chứ?”
Hai mắt Tam thánh sứ đỏ ngầu, tuyệt vọng hét lên: “Nhị Long Sơn chủ, ngươi còn không định ra tay sao?”
“Nếu ta chết ở đây, đại tỷ nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi cũng phải chết!” Trong thời gian ba câu nói này, hai chân của Tam thánh sứ cũng biến mất, giống như đám ác phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa,
biến thành “gậy hình người”.
Dáng vẻ rên rỉ của hắn ta cũng không khác gì đám ác phỉ khác, đều khiến người ta cảm thấy hả giận!
Một lúc sau.