Sau khi Tàng Cửu rút ngân châm phong ấn đan điền của Tần Hồng Y ra.
Lập tức, sợi chân khí còn sót lại trong đan điền của Tần Hồng Y được tự do, không còn bị vây nhốt nữa, lập tức chảy ra khỏi đan điền, hướng về phía huyệt Dũng Tuyền mà Tàng Cửu vừa cắm ngân châm.
Sợi chân khí đó giống một con mãng xà khổng lồ hung dữ dùng sức mạnh thô bạo đẩy ngân châm ra ngoài.
“Phá.”
Tàng Cửu cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dồn hết sức bình sinh để giữ ngân châm, chống lại luồng lực kia.
Song phương tạm thời rơi vào thế giằng co.
Đúng lúc này.
Một sợi gân xanh nổi gồ lên trên người Tân Hồng Y như một con ác long chiếm cứ cơ thể của nàng ta, bắt đầu từ huyệt đan điền, dần dần kéo dài ra xa.
Tàng Cửu mừng rỡ: “Sư phụ, ta biết đường đi của chân khí trong người nàng ta rồi.”
“Chân khí xuất phát từ đan điền, đi qua huyệt Kinh Thận Dũ, huyệt Kiên Giáp, huyệt Thiên Xu, huyệt Phong Trì, huyệt Tâm Dũ... Cuối cùng trở về lại đan điền.”
“Tốt”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên ngập tràn nụ cười: “Giờ ngươi hãy đâm vào huyệt Bách Hội của nàng ta, quan sát đường đi của chân khí xem có còn đi qua những đại huyệt vừa rồi nữa không?”
“Vâng” Hai hôm nay, Tàng Cửu đi theo Hạ Thiên học cách châm cứu, vì không có người sống để luyện tập nên nàng ấy vẫn chưa nắm vững kỹ năng châm kim.
Hiện tại, có cao thủ Tông sư Tân Hồng Y ở đây đúng là vật mẫu tốt nhất để luyện tập châm kim.
Bởi vì sức sống trong cơ thể của Tông sư rất mạnh, dù có đâm kim nhầm chỗ cũng không sợ chết người.
Huống chỉ, Tân Hồng Y còn là kẻ địch.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không nhờ có cao thủ mặt đầy sẹo kia ngăn cản nàng ta ra tay với phủ Hoang Châu Vương thì Hạ Thiên suy đoán... Có lẽ hiện tại mình đã bị nữ nhân này lấy mạng rồi.
Có lễ toàn bộ người của phủ Hoang Châu Vương đều đã là vong hồn dưới kiếm của nàng ta.
Lúc này, Tàng Cửu đã rút cây ngân châm ra khỏi huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân, cắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Huyệt Bách Hội đúng như tên gọi của nó, là khiếu huyệt mà trăm mạch trong cơ thể cùng hội tụ, là đại huyệt quan trọng nhất trong cơ thể.
Vị trí của huyệt này rất đặc biệt, nằm ở chính giữa đỉnh đầu, ở vị trí cao nhất của cơ thể người, cũng chính là đỉnh đầu của con người.
Theo truyền thuyết ở đại lục này, huyệt Bách Hội là cánh cổng trời, nếu như khiếu huyệt này được đả thông thì có thể người và trời hợp làm một, mở ra thiên nhãn có thể nhìn thấu bản chất của thiên địa, trở thành thánh nhân có trí tuệ vô biên.
Nói cách khác, nếu như đục một cái lỗ ở huyệt Bách Hội thì có thể sẽ được ông trời rót trí tuệ tối cao vào đầu.
Đại khái là trở thành thánh nhân của loài người có trí tuệ vô biên, không gì không biết, không gì không hiểu, từ chuyện
năm trăm năm sau, cho tới chuyện năm ngàn năm trước.
Mọi người ở mảnh đại lục này đều tin tưởng truyền thuyết này.
Chẳng rõ ai là người đã nói nó ra?
Có điều.
Hạ Thiên hiểu rất rõ, nếu như mở huyệt Bách Hội ra thì óc ở trong đầu sẽ tiếp xúc thân mật với các thể loại vi trùng ở ngoài đất trời.
Khi đó, các loại vi khuẩn, vi rút sẽ xâm nhập vào não người, giết chết người đó.