Họ nhanh chóng đến gần.
Ba trăm bước!
Hai trắm bước!
Một trăm bước!
Họ cầm đại đao trong tay, đã rất đói khát!
Xông vào trại quân là thắng lợi.
Đối diện, Tư Mã Lan lên quân trại tường gỗ: “Vương gia, thiếp cũng đến tác chiến.”
Sau lưng nàng là Tư Mã Qua và Tô Kỳ tràn đây sức sống.
Hạ Thiên thoáng ngẩn người: “Lan nhi, chiến trường là nơi nguy hiểm, mau đi xuống đi!”
Tư Mã Lan lắc đầu nói: “Thiếp là Hoang Châu Vương phi tương lai, phải đứng cùng vương gia, chống chọi với kẻ địch!”
“Thiếp nghe Tô Kỳ nói rằng tộc Bích Nhãn đều háo sắc, thích nhất là nữ tử người Hán!”
“Nếu thiếp ở đây thì có thể khiến cho tộc nhân Bích Nhãn xôn xao, quyết tâm tấn công trại quân!”
“Để mưu kế của vương gia thành công.”
Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan tràn đầy cảm xúc, nàng không chỉ nhìn Hạ Thiên mà còn vô thức liếc nhìn đồng cỏ ven sông.
Khóe mắt Hạ Thiên giật giật mấy cái!
Không cần nhìn!
Chắc chắn có gì đó ở trong đống cỏ bên sông!
Tư Mã Lan khác thường!
Làm sao để nàng yên tâm bây giờ?
Đầu của Hạ Thiên hơi đau.
Tuy nhiên, đại quân trước mặt, rõ ràng không phải là thời cơ tốt để khuyên giải Tư Mã Lan.
Hắn dịu dàng mỉm cười: “Lan nhi, ta đã có kế hoạch tác chiến từ lâu, không cần dùng mỹ nhân kế.”
“Ngươi là Hoang Châu Vương phi tương lai, bổn vương không muốn những kẻ đó liếc nhìn ngươi dù chỉ một chút.”
“Chờ lát nữa, cho dù giết bọn họ thì cũng phải móc hết mắt của họ.”
Câu này rất ngọt.
Chúng tướng bên cạnh lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì hết!
Không hổ là vương gia trí khôn như thánh!
Võ có thể đánh đâu thắng đó.
Văn có thể khiến mỹ nhân cảm mến.
Trong lòng Tư Mã Lan ngọt ngào, lông mi dài khế run, sóng mắt như rượu, nhìn một cái là say: “Nhưng ta nghe Lão Quỷ nói rằng hôm nay vương gia đã dạy Lão Quỷ một câu...”
Hạ Thiên nói với Lão Quỷ vô số câu: “Câu nào vậy?”
Tư Mã Lan nở nụ cười trêu chọc: “Vương gia nói rằng làm tướng phải biết lựa chọn, tục ngữ có câu gọi là... Không bỏ được con không bắt được chó sói, không bỏ được vợ không lừa được lưu manhi”
“Vương gia, từ vợ này thật thú vị!”
“Lưu manh có nghĩa là côn đồ vô lại phải không?”
Khóe miệng của Hạ Thiên giật giật: “Chính là ý này.”
“Lúc bổn vương đọc sách trong tàng thư các ở hoàng cung, nhìn thấy một câu tục ngữ cổ đại, tuy hơi thô tục nhưng lý lẽ không thô tục.”
Tư Mã Lan nói một cách sâu xa: “Vương gia có trí khô như thánh, cho dù là tự phát minh ra từ ngữ thì đã sao?”
Tân Hồng Y đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ ta nói rằng quái nhân của Tắc Hạ Học Cung cũng thường xuyên nói những từ mới khiến họ không hiểu được.”
“Có lẽ người có trí khôn thánh nhân đều thích sáng tạo từ mới thì phải!”