Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi rất đẹp, cũng hơi quen mắt nhưng hình như ta không quen ngươi.”
“Xùy..”
Triệu Trinh Tử bật cười duyên dáng.
Giống hệt năm đó, khi nàng chơi bịt mắt trốn tìm trong hoàng cung bị ngã dưới hòn núi giả trong hoàng cung rồi bật khóc, tên nhóc ngốc nghếch kia cũng đỡ nàng ta dậy, nói: “Ngươi rất đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy, nhưng nếu còn khóc nữa thì sẽ thành mèo hoa đấy”
“Ngoan, đừng khóc.”
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Triệu Tử Trinh ửng đỏ.
“Đồ ngốc”
Nàng ta mắng thầm một câu rồi nói: “Ta là Triệu Trinh Tử, ngươi thật sự không nhớ à?”
Hạ Thiên lắc đầu.
“Mười năm trước, dưới ngọn núi giả trong Ngự hoa viên của hoàng cung, ngươi có đỡ một cô bé khóc thút thít dậy... Ngươi có nhớ không?”
Hạ Thiên vẫn lắc đầu.
“Ngươi còn cho cô bé đó kẹo nữa.”
“Có nhớ không?”
“Không nhớ”
Mắt Triệu Trinh Tử rưng rưng lệ, bàn tay ngọc trắng ngần lấy một miếng ngọc bội ra: “Năm đó, để dỗ dành ta, ngươi còn cho ta ngọc bội đeo trên người nữa.”
“Ngươi thật sự không nhớ à?”
Miếng ngọc đó có khắc hình một áng mây lành và một chữ “Thiên”.
Hạ Thiên nhớ ra một vài việc: “Miếng ngọc này là quà mẫu phi tặng cho ta.”
“Triệu cô nương, lúc đó bản vương còn nhỏ, vậy mà lại vì dỗ dành ngươi mà đưa cho ngươi miếng ngọc bội đeo bên người mà mẫu thân tặng cho bản vương, như vậy thật sự không nên.”
“Hiện tại, ngươi đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, không còn cần ta dỗ nữa”
“Vậy ngươi trả ngọc bội lại cho ta đi.” Triệu Trinh Tử trừng đôi mắt hạnh: “Đừng có mơ”
“Ngươi đã tặng miếng ngọc bội đó cho bản cô nương thì nó là của bản cô nương rồi.”
Còn chưa nói dứt lời, nàng ta đã cất luôn miếng ngọc bội vào ngực như thể sợ bị Hạ Thiên cướp lại vậy.
Lúc này, Triệu Trinh Tử khẽ nói: “Hoang Châu Vương, ngươi nghe ta nói đây, sở dĩ Bát vương huynh của ngươi dẫn đại quân tới đây chờ là vì muốn giết ngươi.”
“Giờ ngươi bắt cóc ta đi, dùng ta làm con tin, mang theo. đội xe của phủ Hoang Châu Vương, mau mau rời khỏi địa phận của Thanh Châu, tới địa bàn của Đại Hoang Châu của ngươi.”
Hạ Thiên hơi tò mò: “Huynh ấy là tỷ phu của ngươi, vì sao ngươi giúp ta mà không giúp huynh ấy?”
Triệu Trinh Tử muốn nói lại thôi, lắng tránh không trả lời: “Mau lên."
Hạ Thiên lắc đầu: “Triệu cô nương, ta và Bát vương huynh lớn lên bên nhau từ nhỏ, chúng ta là huynh đệ, cho nên, huynh ấy sẽ không giết ta.”