Huynh đệ tỷ muội Hoang Châu lại sắp trải qua cơn tai kiếp.
Mọi người phẫn nộ nắm chặt hai nắm tay.
Nhưng, cũng chỉ biết nắm chặt nắm đấm mà thôi, bọn họ còn có thể làm gì cho người Hoang Châu được đây?
Lúc này, một ông lão đang hút tẩu thuốc chợt nhớ ra một chuyện bèn hô to: “Đại Nhi, Cửu hoàng tử lương thiện nhất... Không, Hoang Châu Vương đã sắp tới Hoang Châu rồi đúng không?”
Một thanh niên gầy gò mặc chiếc quần rách chạy ra khỏi nhà: “A phụ, tính ngày Hoang Châu Vương đi ngang qua đây chia lương thực cho chúng ta thì chắc. là đã tới Hoang Châu rồi đấy ạ!”
Ông lão đang hút thuốc chợt khựng lại, buông lỏng tay, bỏ mặc chiếc tẩu thuốc thân yêu rơi xuống đất, đấm ngực giậm chân la to: “Thế há chẳng phải là quân Thiên Lang đánh tới Hoang Châu đúng lúc Vương gia vừa tới Hoang Châu hay sao?”
Vương gia trong miệng họ chỉ có một người, chính là Hoang Châu Vương Hạ Thiên.
Thanh niên gầy gò gật đầu: “Vâng!”
“Ôi chao ôi...”
Ông lão hút thuốc thở dài.
“Bọn Thiên Lang đáng chém ngàn đao đó!”
Một lát sau, ông lão hút thuốc nghiêm túc nói: “Con ngoan, chính Vương gia đã mang bạc và lương thực tới cứu cả nhà ta.”
“Giờ là lúc chúng ta trả ơn.”
“Chắc chắn lúc này hắn đang cần người giúp hắn giết người Thiên Lang.” Ông lão hút thuốc ngẫm nghĩ rồi cởi chiếc quần rách ra vứt cho người thanh niên: “Mặc chiếc quần gia truyền này của nhà mình vào, cõng lương khô, tới
Hoang Châu gia nhập quân ngũ đi.”
Thanh niên gầy còm rụt cổ lại sợ hãi: “A phụ, người Thiên Lang giết người không chớp mắt, nếu con tới đó thì không về được nữa đâu.”
“Con sẽ chết chắc đấy.” “A phụ sẽ không còn Đại Nhi nữa.” Ông lão hút thuốc đỏ hoe mắt.
Ông ta vươn bàn tay thô ráp sờ mặt thanh niên, lưu luyến nói: “Nếu không có Hoang Châu Vương thì nhà mình đã chết hết rồi.”
“Chúng ta đã sớm gặp nhau dưới âm tào địa phủ rồi.”
“Con trai ngoan, đừng sợ, đi đi.”
“Nếu lỡ mà chết... Thì đành chết vậy.”
Thanh niên gầy còm bật khóc.
Hắn ta vừa khóc vừa mặc “chiếc quần gia truyền” vào.
Tới Hoang Châu!
Tới trả ơn cứu mạng của Hoang Châu Vương gia.
Chết thì chết!
Mặc dù bọn họ nghèo nhưng cũng biết có ơn báo ơn.
Lúc này, mẫu thân, ca ca, đệ đệ, muội muội của người thanh niên chạy ra từ ngôi nhà ba gian rách rưới kia, người nào người nấy đều mặc quần áo rách rưới, lưu luyến nhìn hắn ta.
Nhưng, nhưng không ai mở miệng giữ hắn ta lại.
Thanh niên gầy còm đã hiểu rồi!