Tiểu Bạch cắn chặt môi đỏ đỏ mọng, xoay người cầu cứu: "Tử Thường đại ca, hay là ngươi vào xem thử đi?"
Triệu Tử Thường lắc đầu: "Vương gia có lệnh, trừ phi ngài ấy kêu cứu, nếu không, không được vào khu rừng nhỏ."
Tiểu Bạch cũng không còn cách nào khác đành phải tiếp tục chờ đợi.
Tiểu Bạch hy vọng rằng, đôi nam nữ trong khu rừng nhỏ, đừng có đánh nhau đấy!
Trong khu rừng nhỏ.
Bạch Phượng rơi vào vòng xoáy cảm xúc.
Người đó chính là điểm yếu của nàng ta!
Người đó chính là tử huyệt của nàng ta!
Người đó chính là người mà nàng ta không thể làm tổn thương nữa! Hoang Châu Vương đáng giận!
Chẳng lẽ ngươi thực sự có thể nhìn thấu lòng người sao?
Chỉ dùng một đòn mà đã có thể phá vỡ tuyến phòng thủ trong lòng nàng ta! Quả thực quá là đáng sợi
Chẳng lẽ hắn thực sự có một đôi mắt nhìn thấu lòng người sao?
Đó có phải là thánh nhãn trong truyền thuyết không?
Hắn thực sự là thánh nhân sao?
Bạch Phượng nhắm mắt lại, cho dù thâm tâm của mình đang đấu tranh... Thì nàng ta cũng muốn có một kết quả!
Hạ Thiên rèn sắt khi còn nóng nói: "Bạch Phượng, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng, lúc trước, đại tổng đốc Hoang Châu đã bức bách Bạch gia các ngươi làm con rối của hắn ta tại thành Hoang Châu, cho nên muốn dùng Tiểu Bạch làm con tin!"
"Hắn ta đã đánh gãy tay chân của Tiểu Bạch, ngược đãi nàng ấy như chó hoang, mặc dù hắn ra không hại chết nàng ấy, nhưng lại làm cho nàng ấy tổn thương cả đời!"
"Đại tổng đốc Hoang Châu không có ơn đối với Bạch gia các ngươi!"
"Chỉ có mối thù đã giết hại nữ tử của Bạch gial"
"Ta và ngươi có chung một kẻ thù giết hại muội muội!"
"Nếu ngươi tiếp tục giúp hắn ta tạo phản, thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Tiểu Bạch!"
"Ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ!"
"Rốt cuộc thì ai là kẻ thù?"
"Rốt cuộc thì ai mới là người một nhà?”
"Cuối cùng, ngươi muốn đi con đường nào?”
Trong lòng Bạch Phượng đang run rẩy!
Hoang Châu Vương, ngươi nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện ra sao?
Hoang Châu Vương, hắn thực sự đã nhìn thấu mọi chuyện của Hoang Châu sao?