“Miễn lễ!”
Hạ đế hỏi thẳng: “Phó thống lĩnh Ky binh Thanh Châu Tào Báo và Thiên Ky Tướng Tào Mã bị yêu nữ Tung Hoành hạ độc sát hại, tại sao ngươi không kịp thời báo cáo chuyện này?”
Lý Kiếm nói đầy đường hoàng: “Bệ hạ, thần cũng vừa mới nhận được tin tức!”
“Trước đó, toàn bộ tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm mà Thanh Châu gửi đi đều bị cướp sạch dọc đường!”
“Mãi tới hôm nay, tin tức này mới được truyền tới nơi.” “Thần cho rắng, yêu nữ Tung Hoành chỉ là võ giả hạng nhất, không có bản lĩnh giết hai võ tướng hạng nhất và hai ngàn ky binh!”
“Người có bản lĩnh này chắc chắn là ông già thần bí của phái Tung Hoành, một địch mười ngàn!”
“Căn cứ tin tức mà Binh bộ nằm được thì ban đầu ông già đó đánh Tân cung phụng trọng thương, sau đó giết chết Tào Báo, Tào Mã và hai ngàn ky binh vào ban đêm, dưới chân thành Thanh Châu.”
“Đoàn ky binh Thanh Châu phát hiện ra trên người Tào Báo, ngoài dấu hiệu trúng độc ra còn có hai vết kiếm do ông già phái Tung Hoành gây ra.”
Hạ đế cảm thấy phán đoán của mình cực kỳ chính xác!
Đương nhiên, xưa nay ông ta không bao giờ sai!
Đôi mắt Hạ đế lóe lên vẻ nghiêm khắc: “Thật đáng ghét!”
“Lão già, truyền khẩu dụ của trẫm yêu cầu Hình bộ Thượng thư truy nã người của phái Tung Hoành khắp cả nước, không được tha cho bất kỳ người nào.”
“Lý Kiếm, nếu như phát hiện tin tức về ông già kia thì lập tức phái đại quân vây quét ngay!”
“Tuân chỉ!"
Lão thái giám Ngụy công công và Lý quốc công Lý Kiếm đồng thời khom người lui ra ngoài.
Hai người đều đi ra ngoài vì một chuyện: Diệt phái Tung Hoành!
Đôi bên liếc nhìn nhau một cái như thể có ẩn ý gì đó rồi lần lượt xuất cung. Lúc này, Hạ đế đứng ở cửa Ngự thư phòng nhìn lên trời, lẩm bẩm: “Tân Hồng Y, ngươi chọn bị trọng thương đi theo. Tiểu Cửu vẫn phải thực hiện nhiệm vụ đến cùng à?”
“Không tồi, gặp phải khó khăn không từ bỏ chính là phong cách làm việc của Tân Hồng Y ngươi!”
“Hiện giờ ngươi vẫn chưa truyền tin về là vì vẫn chưa biết rõ đúng không?”
“Có lẽ, nếu không có tin tức của ngươi thì trãm có thể có thêm một ít chờ mong.”
“Trãm ở đế đô kiên nhẫn chờ tin tức của ngươi.”
“Hiện tại phải lo trấn an ông già Tào Uy kia trước đã”
“Đúng là đau đầu!”
Một bên khác.
Hạ Thiên cưỡi trên lưng chiến mã, nhìn núi Thiên Môn càng ngày càng gần, trầm giọng bảo: “Hành động theo kế hoạch!”
“Vâng!”
Nhóm thiếu niên tàng kiếm biến mất!
Đội xe phủ Hoang Châu Vương châm đuốc, biến thành một con rồng lửa thật dài, tiến tới núi Thiên Môn vào lúc nửa đêm.
Đêm tối, gió mạnh!
Đêm giết người!