Nếu Hạ Thiên dạy cho hắn ta những kiến thức nông nghiệp hiện đại của Trung Quốc, nhất định có thể biến vùng đất hoang vu cẵn cỗi thành mảnh đất màu mỡ, sản xuất ra lương thực dồi dào, cung cấp nền tảng vật chất dồi dào cho tương của Đại Hoang Châu.
Lại lấy một ví dụ khác, Tàng Tam học kiến thức của Đạo giáo, sau này có thể trở thành triết học gia và thầy thuốc của Đại Hoang Châu.
Hạ Thiên có thể truyền lại “Đạo Đức Kinh” mà thế giới này không có cho hẳn ra... Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, Tàng Tam sẽ mở ra cánh cửa trời đất của đạo pháp một cách tự nhiên, tìm tòi về cuộc sống trong vũ trụ.
Mà trường phái Đại gia thích chế thuốc, luyện đan, có thể thúc đẩy y học của Đại Hoang Châu phát triển.
Quan trọng hơn là, Hạ Thiên cần phải luyện chế ra được hỏa dược ở thời đại không có hỏa dược này.
Đạo giáo có thuật luyện đan, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho việc luyện chế hỏa dược.
Trong thời đại vũ khí lạnh này, ky binh là vua, ky binh của đế quốc Thiên Lang là không thể ngăn cản.
Nếu hẳn muốn giữ vững Hoang Châu, có được chỗ đứng vững chắc ở Hoang Châu, thì nhất định phải luyện chế ra được hỏa được, tạo ra vũ khí nóng vượt qua thời đại, khắc chế ky binh mạnh mẽ của đế quốc Thiên Lang.
Hạ Thiên có nằm mơ cũng không ngờ rằng trăm tử sĩ tàng kiếm này lại mang đến bất ngờ lớn như vậy!
Bọn họ không chỉ là thiên tài võ đạo mà còn là nhân tài xây dựng lãnh địa!
Hơn nữa tuổi còn trẻ, tràn đầy sức sống, giống như một tờ giấy trằng, để Hạ Thiên tùy ý vẽ lên.
Tương lai của Đại Hoang Châu nhất định sẽ rất đặc sắc vì có bọn họi
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên không nhịn được cười lới ng già chết tiệt này, ngươi không cho ta chiêu mộ nhân tài ở Đế Đô, chính là vì muốn dẫn thế lực ẩn trong bóng tối của tiền triều đến giúp ta, để ngươi dùng một lưới tóm sạchI”
“Nhưng mà, có lẽ ngươi nằm mơ cũng không ngờ đến rẵng mẫu phi không phải để lại cựu thần của tiền triều cho ta, mà là thiếu niên tàng kiếm đúng không?”
“Tàng Nhất, trên đường đi chúng ta hãy chiêu mộ một số đệ tử tử tế vào đội ngũ của chúng ta... Dùng binh đánh giặc là hành động xảo trá, ảo là thật mà thật lại là ảo.”
Hạ Thiên còn chưa nói xong.
Tàng Nhất đã hiểu được.
Những lời này minh chứng cho sự thật giả trong binh pháp.
Một lời tổng kết rất xuất sắc!
Hản ta chấn động: “Chủ nhân đã học hết Chư Tử Bách gia rồi sao?”
Vào lúc này, một ngọn núi tuyết cao chót vót hiện ra trước mắt Hạ Thiên.
Cao Phi dẫn người đến nghênh đón: “Vương gia, phía trước chính là núi Nhị Long. Lúc này, trước mặt đang có bọn tội phạm cướp giết phú hào của Giang Nam, chúng ta nên làm thế nào?”
Hạ Thiên cười lạnh: “Đây là đợt phú hào Giang Nam thứ mấy? Mỹ nhân thứ bao nhiêu bị cướp?”
Cao Phi tà ác cười nói: “Vương gia, đợt phú hào Giang Nam thứ ba, mỹ nhân thứ ba bị cướp!”
Hạ Thiên nhướng mi: “Mỹ nhân bị cướp đi có nhan sắc thế nào?”
Cao Phi thẳng thắn nói: “Thật sự rất đẹp, khiến kẻ khác. thương tiếc!”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười lớn: “Cao Phi, xuất binh, tiêu diệt sơn tặc hung ác, làm anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Vâng!” Cao Phi dẫn quân xông tới: “Phú hòa phương nào? Để lại tiền bạc châu báu và mỹ nhân, để ta và hảo hán núi Nhị Long
chia đều, bằng không, giết chết không thai”
Trong lúc nhất thời, hiện trường cướp bóc giết người phía trước trở nên yên tĩnh đến lạ thường!
Bọn cướp và người bị cướp đều ngơ ngác nhìn nhau? Người vừa tới là ai?
Là người của Hoang Châu Vương?
Hay là thủ lĩnh băng cướp?
Điều này không phù hợp với lẽ thường!
Trận này nên làm thế nào tiếp theo đây?