"Bọn ta tới để bảo vệ vương gia."
“Trong tương lai, ta sẽ chết để bảo vệ vương gia."
"Vương gia nói giết ai thì bọn ta sẽ giết người đó."
"Vương gia muốn bọn ta chết, bọn ta sẽ đi chết."
"Vương gia không cho bọn ta chết, bọn ta sẽ không chết."
Hạ Thiên ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây không phải đáp án mà ta muốn!"
"Các ngươi tiếp tục suy nghĩ ba vấn đề này đi." "Lần sau ta sẽ hỏi lại." "Vâng!"
'Tàng Nhất nhịn không được mà hỏi: "Vương gia, nếu như một tử sĩ không chết... vậy vẫn được coi là tử sĩ sao?"
Khóe miệng của Hạ Thiên giật nảy lên: "Cút xéo." "Rõ" Tàng Nhất vui vẻ biến mất khỏi vòng lửa.
Lúc này, tất cả những gì giấu trong lòng đều đã nói ra, cảm giác... thật thoải mái.
Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây.
Hắn ta ẩn thân vào trong cái bóng của Hạ Thiên, khóe miệng vô thức gợi lên một nụ cười, ngay cả hẳn ta cũng không nhận ra.
Vậy mà hẳn ta có nụ cười rất đẹp.
"Đầu biến hết đi."
"Vâng!"
Khóe miệng của nhóm thiếu niên tàng kiếm vô thức lộ ra ý cười rồi lại ẩn người biến mất.
Lúc này.
Trên người nhóm thiếu niên tàng kiếm toát ra sức sống mạnh mẽ hơn.
Hạ Thiên cũng bật cười.
Nếu trong lòng của một người chứa đầy khổ đau thì sẽ không có chỗ cho sự ngọt ngào.
Chỉ khi nỗi đau vơi đi thì niềm vui mới đến.
Lúc này, Tư Mã Lan mê mẩn nhìn Hạ Thiên, nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu Qua, nhóm thiếu niên tàng kiếm sống lại rồi."
"Dưới sự dẫn dắt của vương gia, tương lai tiền đồ của họ. sẽ vô hạn."
"Vương gia đã thật sự chiếm được trái tim của bọn họ."
"Từ nay trở đi, bọn họ không phải là tử sĩ, càng có thể nguyện ý chết vì vương gia hơn tử sĩ."
"Câu hỏi của vương gia thật hay."
Thân là một tử sĩ, Tư Mã Qua càng cảm thấy sâu sắc hơn: "Ban đầu, chính tiểu thư đã dùng trái tim và tình cảm của mình để loại bỏ toàn bộ tử khí ra khỏi trái tim ta, phải mất rất nhiều năm."
“Nhưng vương gia chỉ hỏi vài câu mà thôi... Tiểu thư, người phục không?”
Tư Mã Lan tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: "Lúc đầu chính là ngươi không phục đúng không?"
Khí thế của Tư Mã Qua tiêu tan: “Tiểu Qua đã phục từ lâu rồi”
Tư Mã Lan cười ngọt ngào: "Vậy thì tốt."
"Nếu không ta sẽ nhờ vương gia dạy dỗ ngươi, khiến cho. ngươi tâm phục khẩu phục."
Tư Mã Qua đỏ mặt: “Muốn vương gia trêu chọc ta sao?”
"Có thật sự ổn không?"
Tư Mã Lan: "..."
Lúc này.
Hạ Thiên nhìn hai nàng đang thì thâm, hắn tò mò nói: "Lan Nhi, nàng chính là mỹ nữ đệ nhất Đại Hạ, tài nữ bậc nhất đế đô, là con gái mà Tả thừa tướng yêu thương nhất. Ngoài việc bị buộc phải cùng ta đến Hoang Châu thì trong lòng nàng có nỗi khổ gì không?”
Tư Mã Lan đứng dậy, mặc cho ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của mình, nàng nhìn về nơi nào đó phía xa và nói: "Có!"
"Ta có một tỷ tỷ, từ khi còn nhỏ đã thích đoạt đồ của ta..."