Tàng Lục lạnh nhạt hỏi: “Đề thơ là gì?”
“Vịnh trúc, ngươi trước đi.”
“Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa, va đập ngàn muôn vẫn vững chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.”
Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị. Bài thơ mượn trúc vịnh khí phách, cảnh giới cao xa. Nho sinh Dương Châu - bại.
Nho sinh hai châu vừa mới bùng lửa giận đã bị bài thơ này hóa thành một gáo. nước lạnh dập lửa.
Không còn ai dám nhảy ra nữa. Ngay cả tứ đại viện trưởng Giang Nam cũng không dám.
Bọn họ nhìn trong tay Tàng Lục, ánh mắt nóng bỏng, bên trong như có kho báu.
Tài làm thơ của Hoang Châu Vương đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Lúc này, Tàng Lục khẽ cười, hành lễ nói với tứ phương: “Ta vốn đến đây để cầu hiền thay Vương gia nhà ta. Nhưng Vương gia nói chí phải, văn nhân khá coi thường, nếu không thể đánh bại các ngươi từ tài làm thơ mà chư vị tự cho là kiêu ngạo... Liệu rằng các ngươi có nghiêm túc lắng nghe lời nói của bản tướng hay không? Vương gia nhà ta nói, nếu các ngươi muốn nghe thơ của ngài ấy thì chỗ của ta có đây, mời chư vị hãy lắng nghe.”
'Tàng Lục cao giọng nói: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh.”
Bài thơ này vừa được thốt ra, một luồng khí sát phạt giống như mũi tên nhọn, xuyên qua tim của các nho sinh.
Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị.
“Rượu bồ đào chén dạ quang, muốn say đàn đã rền vang dục, sa trường say. ngủ ai cười, từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.”
Tiếp tục là một bài thiên cổ hay.
Đứng trước mấy bài thiên cổ hay này, không ai dám lên tiếng làm thơ sánh vai.
Khiếp sợ, toàn trường đều khiếp sợ.
Mười mấy tiểu thuyết gia đều hai mắt phát sáng, điên cuồng ghi chép lại.
Mấy bài thơ này sẽ vang vọng đại địa Cửu Châu.
Cuối cùng, Đường Thanh Trúc đứng dậy cắt ngang Tàng Lục đang đọc thơ: “Đừng đọc nữa. Chắc chắn Hoang Châu Vương là thi tiên được sinh ở trần gian. Bài thơ do ngài ấy viết đúng là xuất sắc. Mà Hoang Châu Vương bảo quý sứ đến đây ngoài việc chiêu hiền ra thì ta cũng đã hiểu ý ở cấp độ sâu xa hơn rồi.”
Khóe miệng của Tàng Lục khẽ giật. Bây giờ điều mà hắn ta sợ nhất là Đường Thanh Trúc hiểu sai ý về bài thơ của Vương gia nhà mình.
Quả thật Đường Thanh Trúc đã ngẫm nghĩ.
'Tàng Lục muốn điên cưồng gào thét, hắn ta bất đắc dĩ hỏi: “Đường viện trưởng, vậy ngươi nói thử xem, Vương gia nhà ta bảo ta đến đây... còn có ý nào khác?”
Lúc này, Đường Thanh Trúc nghiêm túc nói ra cách hiểu của mình: “Hoang Châu Vương muốn bày tỏ lòng yêu thương với Đỗ gia chủ trước khi đại chiến Hoang Châu xảy ra, đặt tấm lòng chân thành của ngài ấy vào trong bài thơ để phơi bày trước mặt Đỗ gia chủ.”
“Đúng vậy.” Tam đại viện trưởng khác cũng đồng loạt bày tỏ sự tán thành: “Nhất định là ý này.”
Văn Khúc nghĩ sâu xa hơn: “Đại chiến Hoang Châu đang cận kề, Hoang Châu Vương đã thề rằng sẽ phòng thủ Hoang Châu, tuyệt đối không lùi bước, cùng sống chết với Hoang Châu. Người Thiên Lang không thể địch lại. Chắc chắn lần này Hoang Châu Vương sẽ chết rất oanh liệt ở Hoang Châu. Ô hô thương thay! Một đời thi tiên lại đoản mệnh. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã thấy khó chịu.”
'Tàng Lục im lặng không nói gì.
Mặc dù bốn lão già này nói sai, nhưng lại là sự trợ công tốt nhất đối với nhiệm vụ của hắn ta.
'Tàng Lục không giải thích, mà sải bước đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Nhị, tiêu sái hành lễ: “Đỗ gia chủ, Vương gia nhà ta không hề bảo Tàng Lục đến bày tỏ tâm
ý gì cả”
Không biết tại sao, Đỗ Nguyệt Nhi lại hơi thất vọng: “Ta biết rồi.”
Tàng Lục nói tiếp: “Nhưng Vương gia nói, trong thiên hạ hoa mẫu đơn trong hoa viên Đỗ gia Dương Châu là nở đẹp nhất. Vương gia nói vào tháng tư tháng năm hằng năm là thời kỳ hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Vương gia muốn dùng hai bài thơ lúc nãy để đổi lấy một bông hoa mẫu đơn trong tay Đỗ gia chủ, không biết Đỗ gia chủ có bằng lòng hay không?”
Đỗ Nguyệt Nhi đã nhận được thơ mỹ nhân của Hạ Thiên, chẳng khác nào đã mắc nợ tình của hẳn.
Đường cảnh giác mà nàng ta dành cho Hạ Thiên đã bị lời giải thích của Đường Thanh Trúc phá vỡ gần hết rồi.
Bây giờ, dù Hoang Châu Vương có tâm tư gì với nàng ta thì việc nàng ta tặng lại một bông hoa mẫu đơn để cảm kích đối phương đã tặng thơ, cũng không có vấn đề gì to tát đúng không?
Đỗ Nguyệt Nhi đã nghĩ như thế. Có điều lần này nàng ta ra ngoài không hề mang theo hoa tươi ở bên mình.
Nàng ta dứt khoát rút ra một cây trâm ngọc từ trên búi tọc, đuôi trâm chạm trổ hoa mẫu đơn, đưa thẳng cho Tàng Lục nói: “Ta đang ở bên ngoài nên không mang theo mẫu đơn tươi, vì thế đã lấy trâm ngọc này đáp lễ lại Vương gia, để cảm kích tình nghĩa tặng thơ của hắn.”
Nụ cười của Tàng Lục rất sạch sẽ, bởi vì hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ đối với Đỗ Nguyệt Nhi, hoàn thành bố cục mà Hoang Châu Vương phủ đã nhắm vào nhánh quân đội không chịu nghe lời trong Thập Vạn Đại Sơn kia.
Ngày mai là lúc gió nổi lên.
Tàng Lục lấy một hộp ngọc ra, bỏ trâm ngọc vào trong giống như châu báu, rồi đưa cho thiếu niên tàng kiếm ở đằng sau: “Nhất định Vương gia sẽ rất vui khi
nhận được trâm ngọc mẫu đơn này.”
Đỗ Nguyệt Nhi nở nụ cười xinh đẹp, sắc mặt không khỏi đỏ ửng: “Chỉ là có qua có lại mà thôi.”
Thế nhưng ở bên ngoài đại sảnh thi hội, một nữ võ giả tùy tùng của Đỗ Nguyệt Nhi lại không cho là thế.
Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, thầm nói: “Ngươi tặng thơ cho ta, ta trả lại trâm ngọc cho ngươi... đúng là lang có tình thiếp có ý."
"Nhất định phải nói chuyện này cho đại tổng đốc."