"Vâng!"
Ngụy công công cười đến mức nheo mắt lại.
Hạ đế suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm mặt nói: “Đồng thời, ngươi đi nói với Lý Kiếm, bởi vì hộ bộ cần có thời gian để gom góp lương thảo, cũng sẽ cần thời gian để bổ sung lính phòng thủ phương bắc sau khi điều động tinh nhuệ của quân Bắc, một tháng sau ông ta mới có thể lãnh đạo quân Bắc, xuất phát từ Tây Môn đế đô cùng với đại doanh đế đô.”
“Truyền lệnh cho tổng đốc của các châu, cho bọn họ một tháng để thành lập một đội tỉnh nhuệ để viện trợ, sau đó lại lên đường đến Thanh Châu để tập hợp trước.”
"Vâng."
Nụ cười của Ngụy công công chợt cứng lại trên mặt ông ta một lúc rồi biến mất.
Một tháng sau mới xuất binh từ đế đô thì ít nhất phải hai tháng sau đó mới tới được Hoang Châu.
Khi đó, có lẽ Hoang Châu đã bị người Thiên Lang chiếm giữ. Chắc hản thi thể của Hoang Châu Vương đã bị sói ăn rồi.
Mới giây trước hoàng đế còn ra vẻ tán thưởng Hoang Châu Vương mà giây sau đã trì hoãn thời gian viện quân, rốt cuộc muốn làm gì vậy?
'Tâm tư của bậc đế vương thực sự không thể dò được.
Ngụy công công nhận lệnh và rời đi.
Vào lúc này.
Hạ đế đi đến cửa ngự thư phòng, ông ta liếc nhìn sử quan Thiết Cốt rồi lẩm bẩm bằng một giọng mà người ngoài không thể nghe thấy: "Tiểu Cửu, lần này ngươi có thể sống sót được không?"
"Ông trời thực sự sẽ giúp ngươi chứ?"
"Trẫm rất mong chờ kết quả."
"Điện Cung Phụng cũng đến lúc có cao thủ tới Hoang Châu xem xét rồi.”
Hạ đế bước ra khỏi phòng và đi thẳng đến điện Cung Phụng.
Sau đó không lâu.
Bên cạnh tháp phóng hỏa ở Tây Thành, đại doanh phía Tây đế đô.
Ở bốn phía Đông Nam Tây Bắc của đế đô, mỗi phía có một quân doanh, trong đó có năm vạn tinh binh đóng quân.
Giờ phút này. Bộ binh nha môn đã chuyển đến lều chỉ huy ở đại doanh phía Tây. Lý Kiếm đội mũ sắt mặc giáp quỳ xuống tiếp nhận khẩu dụ của Hạ đế.
Ngụy công công giả vờ tùy ý hỏi: “Lý thượng thư, nếu một tháng sau đại quân mới ra khỏi đế đô, liệu có muộn quá hay không?”
Lý Kiếm đối mặt nhìn ông ta: "Ngụy công công yên tâm, việc giải cứu Hoang Châu đã được hoạch định từ khi bổn quốc công bắt đầu ngồi vào vị trí thượng thư bộ binh rồi.”
Ngụy công công không nói gì nữa, ông ta mỉm cười rời đi. Lý Kiếm hét lớn: "Người đâu."
"Có”
Ngay sau đó.
Một đội lính truyền lệnh lao ra khỏi Tây đại doanh, nhằm về phía vùng đất Cửu Châu và truyền lại quân lệnh của Lý Kiếm.
Lý Kiếm đứng ở cửa lều chỉ huy và nhìn về phía Hoang Châu: "Vương gia, ngươi phải gắng gượng lên nhé.”