“Sau này, chỉ cần Vương gia đủ mạnh thì có thể dùng sức mạnh tuyệt đối đập nát gông xiềng trói buộc cho ngươi, để ngươi được tự do bay lượn giữa đất trời.”
Mắt Tư Mã Qua sáng lên.
“Cho nên, Tiểu Qua, sau này phải bảo vệ Vương gia như bảo vệ tính mạng của mình vậy.
“Kể từ khi chúng ta cùng đồng hành với Vương gia thì vận mệnh của chúng ta và Vương gia đã được cột chặt vào nhau rồi”
“Vương gia sống tốt thì sau này đương nhiên chúng ta cũng sẽ sống tốt.”
“Nếu như Vương gia sống không tốt thì ở thời đại trọng nam khinh nữ này, chúng ta chỉ có thể thành đồ chơi của nam nhân. Tư Mã Qua nghiêm mặt: “Vâng.” “Tiểu thư, ta đã hiểu rồi.”
Tư Mã Lan nghe vậy mới trêu chọc: “Giờ ngươi có thấy Vương gia làm gì cũng có lý không?”
Tư Mã Qua nhoẻn miệng cười: “Tiểu thư, hình như đúng là
Tư Mã Lan tiếp tục trêu chọc: “Nói xem, ngươi muốn làm nha hoàn thiếp thân hay là muốn đi theo ta gả vào phủ Hoang. Châu Vương?”
Tư Mã Qua ưỡn ngực đáp đầy quả quyết: “Tiểu thư, không ngờ người đã nghĩ tới chuyện gả vào phủ Hoang Châu Vương rồi”
“Thật là không e thẹn gì hết.”
Tư Mã Lan duõi bàn tay ngọc ngà ra, vỗ vào bộ ngực nhô cao của Tư Mã Qua: “Cái con nhóc chết tiệt này.”
“Ha ha ha...”
Chủ tớ cùng bật cười trong xe ngựa. Dưới đất, bông tuyết mùa đông đã tan. Mùa xuân đã thực sự về rồi.
Lúc này.
Một ky sĩ mặc giáp đen chạy vội tới trước đội xe Hoang Châu: “Tàng Nhất Bách, mau báo với Vương gia, muội muội ruột của Thanh Châu Vương phi đã suất quân ra khỏi thành, hình như đang chờ Vương gia đến, không rõ mục đích là gì”
Tàng Nhất Bách chính là đội trưởng đội quân tiên phong của đội xe của phủ Hoang Châu Vương: “Rõ.”
“Vương gia bảo ngươi chuyển lời cho phó thống lĩnh Lý Phi, vất vả cho hẳn ta rồi”
Ky sĩ mặc giáp đen nghe vậy cười hiền: “Phó thống lĩnh của bọn ta còn nói, đợi lát nữa tới thành Thanh Châu, Vương gia còn phải diễn kịch với phó thống lĩnh một chuyến thì mới qua ải được, cho Tào Báo và Tào Mã chết không nhắm mắt, cho lão giặc già Tào Uy không có cớ gây khó dễ cho phó thống lĩnh.”
Tàng Nhất Bách cũng cười đáp: “Vương gia nói, hết thảy đều sẽ như phó thống lĩnh mong đợi.
Ky sĩ mặc giáp đen sững sờ: “Vương gia nhà ngươi biết tiên tri đấy à?”
Tàng Nhất Bách ngạo nghễ ra mặt: “Ngươi đoán xem.”
Ky sĩ mặc giáp đen quay đầu ngựa đi luôn: “Nói xong việc rồi"
“Hẹn gặp lại ở thành Thanh Châu.”
Lúc này.
Hạ Thiên đang ngồi trong xe của Vô Diện Nhân, thấy Thanh Châu ngày càng gần hơn, hn thì thào nói: “Thanh Châu Vương, ngươi sẽ cho ta đi qua chứ?”
“Chỉ mong, ngươi đừng nghĩ lung tung”
Lúc này ở cổng thành Thanh Châu.
Thanh Châu Vương dẫn đầu đại quân ra khỏi thành làm nữ tướng quân đứng ngoài cửa thành giật nảy mình.
Nàng ta vội vàng tiến lên đón: “Tỷ phu, ngươi dẫn theo đại quân tới đây làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Thanh Châu Vương tương tự Hạ đế sáu phần, hẳn ta đáp: “Đương nhiên là để giết người.”
Nữ tướng có khuôn mặt như vẽ kinh hãi: “Giết ai?”