Mục lục
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn vị viện trưởng đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, cảm nhận được hơi thở của giáp sĩ Thanh Châu phía sau thì vội vàng nói: “Không dám!”

"Không dám!"

Bấy giờ Lý Phi mới xua tay, ra lệnh cho đám giáp sĩ võ trang đầy đủ phía sau bốn vị viện trưởng mới lui ra.

Bốn vị viện trưởng lẫy lừng thiên hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Phi cười đầy ẩn ý! Quả nhiên, vương gia nói đúng!

Tú tài gặp binh... binh tuyệt đối không thể nói lý với tú tài, trực tiếp dùng binh đao là tốt rồi.

Lúc này, nho sinh hai châu còn tưởng rằng những giáp sĩ này là do Lý Phi đặc. biệt phái đến để bảo vệ bốn vị viện trưởng vì lo lắng cho sự an toàn của họ trên đường.

Sự ưu ái của nho sinh hai châu đối với Lý Phi đã lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên, chỉ có bốn vị viện trưởng mới biết sự thật!

Không hề đúng như vậy!

Lúc này.

"Khụ khụ khu..."

Đường Thanh Trúc cau mày, xấu hổ ho khan vài tiếng nói: "Lý tổng đốc, trong "ngưỡng mộ” hàm chứa ý ái mộ. ngươi dùng nó trên người chúng ta không thích hợp lắm đâu nhỉ?"

Lý Phi sửng sốt: “Thật sao? Nhưng mà bản tổng đốc luôn dùng từ theo linh cảm, bốn vị viện trưởng đừng để ý!"

Tứ đại viện trưởng muốn nói lại thôi! Cuối cùng từ bỏ việc sửa lại cho đúng!

Ngưỡng mộ thì cứ ngưỡng mộ đi!

Người đàn ông thô lỗ mà!

Lúc này, trong đại sảnh hội thơ, nho sinh hai châu lần lượt tiến lên chào: “Bái kiến bốn vị viện trưởng!”

Tứ đại viện trưởng bình tĩnh lại, cẩn thận đáp lệ: “Bái kiến chư vị danh sĩ.”

Đỗ Nguyệt Nhi cũng lặng lẽ đi tới trước mặt bốn người: “Đỗ Nguyệt Nhi Đỗ gia bái kiến bốn vị viện trưởng!”

Đôi mắt của tứ đại viện trưởng sáng lên.

Đường Thanh Trúc lộ ánh mắt tán thưởng, chiếc quạt gấp trong tay vỗ vào. lòng bàn tay, cười khen: "Quả nhiên nhan sắc của Đỗ gia chủ như thiên tiên! Khó trách tuấn kiệt khắp thiên hạ đều vây quanh Đỗ phủ của ngươi không chịu đi! Nếu như ta trẻ hơn hai mươi tuổi nhất định cũng sẽ nương nhờ ngoài cửa Đỗ phủ Giang Nam không đi. Nghe nói Đỗ gia chủ cũng thích ngâm thơ đối thơ?"

Đỗ Nguyệt Nhi cười rạng rỡ như hoa mẫu đơn nở rộ: “Đúng là vậy.”

Văn Khúc nói đùa: "Nếu Thanh Trúc trẻ hơn hai mươi tuổi nhất định sẽ vắt óc viết những bài thơ hay nhất để lấy lòng Đỗ gia chủ."

Từ Nam và Chúc Mai vuốt bộ râu xanh dưới cằm, cười nói: "Đường huynh quả thật có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu như chúng ta trẻ lại hai mươi tuổi, có lẽ bốn người chúng ta sẽ đấu thơ ở ngoài cửa Đỗ phủ mất! Ha ha ha..."

Đỗ Nguyệt Nhi cười nói: "Bốn vị viện trưởng đừng trêu chọc dáng người liễu yếu đào tơ của Nguyệt Nhi nữa! Nguyệt Nhi rất vinh hạnh khi được gặp chư vị sư trưởng ở đây."

Đỗ gia cũng có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đang theo học ở tứ đại thư viện.

Cho nên Đỗ Nguyệt Nhi tôn xưng bốn người họ là sư trưởng cũng không sai.

Nhưng lúc này Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm cảnh giác hơn!

Tổng đốc Thanh Châu Lý Phi đã mời tất cả danh sĩ Giang Nam tới... Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?

Hoang Châu Vương nhằm vào văn nhân Giang Nam đến tột cùng là đang âm mưu điều gì?

Nàng ta trầm ngâm.

Lúc này, tứ đại viện trưởng và Đỗ Nguyệt Nhi trao đổi xong thì không khỏi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK