“Phải!”
Vô số người đứng lên kêu to: “Ta muốn đi!”
Hàn Binh căn ngón tay, ấn mạnh lên văn tự của Hạ Thiên: “Người muốn đến Hoang Châu theo ân nhân thì cắn ngón tay, in dấu tay vào đây, lập lời thề máu, sẽ đi theo ngài cả đời, không rời không bỏ, cho đến lúc chết!”
“Được!
Mọi người ngừng khóc, đứng lên: “Bọn thổ phỉ khiến nhà †a tan nhà nát cửa, cái mạng quèn này của ta sẽ giao cho ân nhân Hoang Châu Vương! Ta muốn đi!”
“Ta cũng phải đi!”
Hàn Binh nhìn thiếu phụ trước mắt: “Bọn ta đến Hoang Châu giúp đỡ ân nhân đánh giặc, một nữ nhân như ngươi... tới đó có lợi ích gì?”
Thiếu phụ nghiêm túc nói: “Các ngươi ở tiền tuyến chinh chiến cùng ân nhân, nữ nhân chúng ta ở hậu phương sinh con cho các ngươi, chăm sóc gia đình!”
“Hoang Châu là đất phong của Hoang Châu Vương, quanh năm bị đế quân Thiên Lang đe dọa, người ở đó không nhiều, nữ nhân lại càng ít, nếu ân nhân muốn trụ vững ở Hoang Châu, nhất định phải có đủ nữ nhân sinh con!”
Thiếu phụ thật sự rất dũng cảm!
Trong mắt Hàn Binh lóe lên vài phần kính nể, hắn ta trịnh trọng chắp tay hành lễ: “Tiểu tẩu tử, vừa rồi Hàn Binh đã coi thường ngươi, là lỗi của Hàn Binh, mong ngươi thứ lỗi!”
Tiểu phụ nhân xinh đẹp lau nước mắt: “Hàn Binh tiên sinh, La Đông Qua ta chỉ là phụ nhân quê mùa, chưa từng đọc sách, không biết nhiều đạo lý, nếu có lời nào không đúng, xin ngươi tha lỗi.”
Trong mắt Hàn Binh lóe lên vẻ khôn ngoan: “Tiểu tẩu tử La gia nói không sai, Hoang Châu chiến tranh quanh năm, khắp nơi đều là loạn lạc chiến tranh, thứ thiếu nhất chính là dân cư”
“Ta nghĩ nếu như có thể thuyết phục một số người đến Hoang Châu, có thể giải quyết được chuyện gấp trước mắt của ân nhân!”
Tiểu quả phụ xinh đẹp khẽ cau mày: “Lời này rất có lý, ngoại trừ những người tan nhà nát cửa muốn báo đáp ân nhân ra, sẽ còn có ai muốn đến nơi chiến tranh loạn lạc đầy chết chóc đó?”
“Ha ha ha...” Hàn Binh nghiêm túc nói: “Nhất định có!”
“Trước khi Hoang Châu Vương tới Hoang Châu, nơi đó quả thật là nơi chiến tranh loạn lạc đầy chết chóc.”
“Nhưng Hoang Châu Vương đến rồi, nơi đó chính là nơi tràn ngập hy vọng.”
“Ân nhân Hoang Châu Vương rời khỏi đế đô, giết ác phỉ, phát chước văn, thề phải tiêu diệt hết ác phỉ trên thiên hạ, con đường đã đi qua đều không còn một tên cướp nào, hủy bỏ. thuế ruộng, khiến ngàn vạn người lầm than có thể sống sót!”
“Ngài ấy đến núi Thiên Môn liền tiêu diệt ác phỉ, trăm trận trăm thẳng, không ai cản nổi, thực hiện lời hứa của ngài!”
“Chỉ cần tin tức sơn phỉ trên núi Thiên Môn bị tiêu diệt truyền ra ngoài, người trong thiên hạ có ai dám nói ân nhân Hoang Châuu Vương không nhân từ không chính nghĩa?”
“Ai dám nói bản thân làm tốt hơn ân nhân Hoang Châu Vương?”
“Tên tuổi của ngài sẽ truyền khắp vùng đất đầy đau khổ này một lần nữa!”
“Hành trình của ngài mang đến hy vọng cho người lương thiện suốt dọc đường!”
“Ngài có thể xua tan cực khổ, khơi dậy hy vọng của mọi người!”
“Ngài là ngọn hải đăng trong đêm tối
“Nơi nào có ngài chính là hy vọng!”
“Đến đây đi!"
Hàn Binh năm chặt nắm đấm, lớn tiếng hét lên: “Ấn dấu tay của các ngươi lên đây, chúng ta cùng theo đuổi hy vọng!”
“Được!”
“Chúng ta cùng đi tìm hy vọng mới!”
Đám đông dưới chân núi Thiên Môn dâng trào phấn khích, mặc kệ là nam nữ già trẻ đều cắn mạnh lên đâu ngón †ay, ấn mạnh vào tờ giấy, lập lời thề máu.
Hàn Binh tiếp tục hét lớn: “Rắn không thể mất đầu!”
“Hàn Binh ta xung phong nhận nhiệm vụ thủ lĩnh tạm thời!”
“Được!
Mọi người hét lên: “Đầu nghe theo sự sắp xếp của ngươi!”
Hàn Binh: “Hiện tại Hoang Châu Vương vừa vào Hoang. Châu, nếu già trẻ yếu ớt chúng ta đều tràn vào Hoang Châu lúc này, không chỉ không giúp được cho ân nhân, mà còn có thể trở thành trở ngại của ngài.”