Mắt Tư Mã Qua sáng lên: “Tiểu thư, lẽ nào Vương gia muốn...”
Nàng ta không nói hết câu.
Tư Mã Qua xinh đẹp, kiêu ngạo, lạnh lùng dường như đã nắm bắt được trọng điểm.
Trong thùng xe.
Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tư Mã Lan ngập tràn ý cười: “Cuối cùng Tiểu Qua ngốc cũng khai khiếu rồi.”
“Xưa nay Vương gia làm việc cũng đều có mục đích cả.”
“Sau này, nếu như thích khách thật sự cho rằng Vương gia là thư sinh yếu đuối... Tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện thú vị để xem, chúng ta lại càng có nhiều thú vui hơn.”
Hai mắt Tư Mã Qua tỏa sáng: “Thì ra là thế”
“Tiểu Qua, đây là lần đầu tiên Vương gia sử dụng mạng lưới ngầm của phủ Tư Mã ta để phát tán tin tức, nhất định phải làm thật gọn gàng cho Vương gia yên tâm đấy”
Tư Mã Qua nghiêm mặt: “Tiểu thư yên tâm.” “Chắc chắn sẽ không để Vương gia phải thất vọng đâu ạ” “Từ giờ trở đi, ta tin tưởng Vương gia làm gì cũng đều có thâm ý, làm gì cũng đều có mục đích mà ta không nhìn thấu được.”
Tư Mã Lan cười đầy tươi xinh: “Trên đường đi, ấn tượng của ngươi về Vương gia đã thay đổi gì chưa?”
“Tắc tắc...”
Tiếng vó ngựa của phủ Hoang Châu Vương đi trên đường đá nghe vui tai như tiếng trống.
Câu hỏi này khiến trước mắt Tư Mã Qua lướt qua vài hình ảnh.
Nhớ trước đây, khi gặp Vương gia lần đầu tiên ở cửa thành đế đô, nàng ta cho rằng Vương gia chỉ giỏi nói miệng, nói suông, nói vòng vo, chỉ là một Vương gia mạnh miệng mà thôi.
Trong trận phản tập kích ở Ổ Bảo Đào Hoa, nàng ta đã được chứng kiến thế nào là trí tuệ, đợt phục kích đó đánh rất hay.
Sau đó, chuyện bắt được nội ứng tử sĩ Tư Mã khiến nàng †a nhìn thấy được trí tuệ của Hạ Thiên.
Cuối cùng, ở trận sơn phỉ tại núi Nhị Long, nàng ta lại thấy được tỉnh thần sát phạt của một Vương gia trẻ tuổi.
Vừa rồi, trong trận phản kích ở Sát Hổ Khẩu, thiếu niên mặc vương bào trên người, oai phong, không sợ hãi, cảnh Vương gia mặc vương bào gõ trống vẫn thường xuất hiện trong lòng Tư Mã Qua.
Hoàng tử phế vật trong truyền thuyết này đã mang đến cho nàng ta rất nhiều rung động cảm xúc.
Hoang Châu có hắn là vương chính là phúc của người Hoang Châu.
Đương nhiên, trước hết là phải bảo vệ hắn sống sót đi tới đất phong đã.
Sau đó thì phải bảo vệ hẳn đứng vững gót chân ở Hoang Châu.
Cuối cùng là giành lại phần đất năm nay đã bị đế quốc Thiên Lang chiếm mất.
Sau này Hoang Châu mới có thể phồn vinh. Ánh mắt Tư Mã Qua bất giác nhìn về phía chiếc xe ngựa của Hạ Thiên: “Tiểu thư, nếu có một ngày, ta không muốn làm tử sĩ nữa thì sao?”
Trong xe ngựa.
Đôi mắt Tư Mã Lan lóe lên vẻ thông tuệ: “Tiểu Qua, ngươi muốn làm nha hoàn thiếp thân của ta không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua chợt ửng đỏ. Nhưng đột nhiên, nàng ta chợt nghĩ tới điều gì đó.
Màu đỏ biến thành tái nhợt, nàng ta cụt hứng nói: “Một ngày là tử sĩ, cả đời là tử sĩ”
“Tiểu thư, thôi vậy.”
Tư Mã Lan biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì: “Có một số việc ta không giúp được ngươi.”