Đi theo Thanh Châu vương quả là sung sướng!
Vương Tứ Phúc tiếp tục nói mấy câu mà Thanh Châu vương thích nghe: “Vương gia, dưới sự ủng hộ của Triệu gia Thanh Châu, mặc dù thân vệ doanh đã mở rộng lên tới mười ngàn người, thực lực lớn mạnh nhưng binh mã ở Thanh Châu vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của Tổng đốc Diệp Phàm, chúng ta vẫn không thể đụng tới được!”
“Giờ nghĩa phụ của Lý Phi, Lý quốc công Lý Kiếm chưởng quản Binh bộ, nếu như Lý Phi trở thành Tổng đốc.
Thanh Châu thì chúng ta chẳng khác nào đã nắm được toàn bộ binh mã Thanh Châu trong tay!”
“Quả là không cần làm gì cũng có thêm hai trăm ngàn quân Thanh Châu tinh nhuệ!”
“Chúc mừng Vương gia!”
“Chúc mừng Vương gial”
“Ha ha ha...”
Thanh Châu vương càng hưng phấn hơn, hai bàn tay năm chặt lại, đôi mắt ưng tỏa sáng: “Tương lai thiên hạ
Đại Hạ này nhất định là của bản vương.”
“Nhất định!”
Lúc này, bên ngoài đại sảnh Vương phủ. “Báo...”
Chiến tướng mặc áo giáp đen đứng nghe trộm nãy giờ đi vào trong đại sảnh: “Vương gia, trinh sát đã đếm thử số xe ngựa của phủ Hoang Châu Vương rồi, có tổng ba trăm chiếc, tất cả đều là xe có hai ngựa kéo, tổng cộng sáu trăm chiến mã.”
“Phía sau đội xe có hơn một ngàn con ngựa thồ, trên mình đều chở đồ đạc, mặc dù là ngựa thồ nhưng thân hình cao lớn, rõ ràng đều là chiến mãt”
“Cho nên, theo số lượng mà trinh sát báo về thì đội xe của phủ Hoang Châu Vương có tổng cộng hơn hai ngàn chiến mã.”
“Hừ..”
Thanh Châu vương Hạ Vũ nheo đôi mắt ưng lại: “Thế thì đúng rồi!”
“Chiến mã là thứ mà có bạc cũng chẳng thể mua được!”
“Lúc lão Cửu thối này rời đế đô chỉ có vài chiến mã và trăm ngựa thồ kéo xe.”
“Hiện tại hắn lại có hơn hai ngàn chiến mã... Chắc chắn là chiến mã của Tào Báo và Tào Mã rồi!"
Mắt Vương Tứ Phúc sáng lên: “Vương gia, hiện tại thân vệ doanh của chúng ta không có nhiều chiến mã, ky binh lại càng ít hơn, hay là... Chúng ta đuổi theo, lấy lại hai ngàn con ngựa này?”
Hạ Vũ lắc đầu: “Hồng Y lão tổ tông không bỏ ngựa lại, chúng ta không thể lỗ mãng!”
“Lão Cửu thối đúng là tốt số!”
“Có điều ngươi là kẻ chắc chăn phải chết, có giữ nhiều chiến mã như vậy cũng chỉ tổ lãng phí mà thôi!”
Đúng lúc này, chiến tướng mặc áo giáp đen lại lấy ra một phong thư nói: “Vương gia, vừa rồi ta gặp phó thống lĩnh Lý Phi ở cửa thành, hắn ta nhờ ta chuyển cho Vương gia một phong thư!”
Thanh Châu vương chớp đôi mắt ưng: “Đưa đây!”
'Vương Tứ Phúc vượt lên trước một bước, đưa tay ra lấy: “Vương gia, để ta xem trước xem Lý Phi này nói gì.”
Chiến tướng mặc áo giáp đen lấy lại lá thư: “Xin Vương sư phụ thứ lỗi, phó thống lĩnh Lý Phi đã dặn rồi, nhất định phải để Vương gia tự tay bóc lá thư này!”
Bỗng nhiên, trong lòng Vương Tứ Phúc chợt có bóng tối lướt qua, hắn ta có dự cảm chẳng lành, như thể lá thư này có liên quan rất lớn với hắn ta!
Lúc này, Thanh Châu vương Hạ Vũ nhận lấy lá thư, lơ đãng đọc nó: “Thánh nữ phái Tung Hoành chính là người của Thái tử, phái Tung Hoành đã phái ba đợt sát thủ đi giúp Thái tử giết Hoang Châu vương nhưng đều bị tiêu diệt”
*... Người ở bên cạnh Thái tử là Thánh nữ Tung Hoành còn người ở bên cạnh Vương gia chỉ là Vương Tứ Phúc không có chút tiếng tăm nào trong phái Tung Hoành, chắc hẳn Vương gia hiểu rõ vì sao lại như vậy.”
“Xin Vương gia cẩn thận với phái Tung Hoành.”
“Còn một chuyện nữa, thuộc hạ có sở cầu... Lý Phi bái lạy.”
“Cẩn thận Vương Tứ Phúc!” Mắt Thanh Châu vương lóe lên sát ý: “ương Tứ Phúc, phái Tung Hoành của ngươi coi ta là con nít ba tuổi đấy à?”
Vương Tứ Phúc không hiểu ra sao, quỳ phịch xuống: “Sao Vương gia lại hỏi vậy?”
“Phái Tung Hoành của ta hết lòng hết dạ giúp Vương gia ngồi lên ngai cao mài”
“Ha ha ha..." Thanh Châu vương cười gằn: “Vương Tứ Phúc, ngươi luôn miệng nói Thánh nữ của phái ngươi sẽ dốc hết sức giúp đỡ ta, vậy ta hỏi ngươi, Thánh nữ nhà ngươi đâu?”
Vương Tứ Phúc túa mồ hôi lạnh trên trán: “Vương gia, hiện tại Thánh nữ đang ở tại Thanh Châu!”
Thanh Châu vương nổi giận: “Ở đâu?” 'Vương Tứ Phúc ngơ ngác. Bởi vì hắn ta không biết!
Sao Thánh nữ lại tiết lộ hành tung cho hắn ta chứ?
Thanh Châu vương u ám hỏi: “Ta hỏi thẳng ngươi vậy, tại sao Thánh nữ phái Tung Hoành lại theo hầu Thái tử?”
“Phái Tung Hoành của ngươi đã dốc hết sức ủng hộ ta thì tại sao Thánh nữ Tung Hoành lại giúp Đông cung?”
“Phái Tung Hoành của ngươi biết rõ ta muốn làm Thái tử, lại cho Thánh nữ đi giúp Thái tử vô dụng hiện †ại, còn bảo một tên tiểu tốt như ngươi tới giúp ta?”
“Rốt cuộc phái Tung Hoành của các ngươi muốn làm gì?”
“Nói, có phải ngươi là gián điệp Thái tử phái tới hay không?”
“Có phải các ngươi có âm mưu nhằm vào ta hay không?”
Vương Tứ Phúc hoảng hốt, ngã ra đất: “Vương gia, xin nghe ta giải thích!”
Thanh Châu vương trợn trừng hai mắt, lửa giận vì bị người lừa gạt cháy hừng hực trong lòng: “Người đâu, bắt hắn ta lại, tống vào địa lao của Vương phủ. Ta muốn biết rốt cuộc phái Tung Hoành có âm mưu gì nhằm vào ta.”
“Vâng!”
Mấy thị vệ mặc áo giáp đen xuất hiện bên cạnh Vương Tứ Phúc, kề dao lên cổ hắn ta, ánh sáng lạnh lóe lên sát ý đáng sợ.
Vương Tứ Phúc sợ quá bật khóc!
“Vương gia, từ ngày phái Tung Hoành lập phái tới nay, môn hạ đệ tử chia nhau gia nhập vào thế lực các phái, dựa vào thực lực của bản thân tranh đoạt thiên hạ, Thánh nữ làm gì ở đế đô, Tứ Phúc không hề biết!”
“Hừ..”
Thanh Châu vương sinh lòng nghi ngờ: “Vậy tại sao ngươi lại nói là Thánh nữ nhà ngươi sẽ dốc toàn lực ủng hộ ta?”
“Chắc chắn là có vấn đề.”
“Bắt lại, dùng hình!”
“Vâng.”
“Đừng mà”
Vương Tứ Phúc kêu rên: “Vương gia, oan uổng quá!”
“Ta thật lòng với Vương gia mà.
Nhưng Thanh Châu vương hoàn toàn không tin.
Phái Tung Hoành toàn là lũ tiểu nhân chết tiệt! Dám phái một tên tôm tép tới làm nhục hắn ta!
Nếu như không nhờ có Lý Phi thì hắn ta vẫn còn bị phái Tung Hoành dắt mũi, đúng là đáng chết!
Quả nhiên đúng là Lý Phi thật lòng đi theo hắn ta, vừa tới đã bắt được nội ứng trong phủ Thanh Châu vương, quả là không tồi.
Hơn nữa, sau lưng Lý Phi có Lý quốc công ở đế đô làm chỗ dựa, phen này hắn ta lại có thêm một ngọn núi lớn để dựa vào rồi.
Thanh Châu vương càng nghĩ càng vui vẻ.
“Người đâu, truyền lệnh của ta, bao giờ thống lĩnh Lý Phi làm xong chuyện đêm nay thì lập tức tới gặp ta.”
“Bản vương muốn giao hệ thống phòng ngự của Thanh Châu cho hắn ta.”
“Vâng.” “Ngoài ra, bản vương đồng ý với kế hoạch mà hắn ta đề xuất, hắn ta cứ yên tâm làm đi, nhất định phải rửa sạch hiềm nghỉ giết người của bản thân.”
Chiến tướng mặc áo giáp đen mừng rỡ, nhận lệnh đi ra ngoài.
Quả nhiên, hết thảy đều như Hoang Châu vương dự liệu.
Nếu như binh quyền của Thanh Châu nằm trong tay thống lĩnh Lý Phi thì sau này đường từ Hoang châu tới đế đô sẽ không còn chút trở ngại nào nữa.
Hoang Châu vương quả là trí tuệ sâu như biển, đi đến đâu là có tính toán đến đó hết!
Chiến tướng mặc áo giáp đen là tâm phúc của Lý Phi, không khỏi cảm khái!
Ở cổng tây thành Thanh Châu, Thánh nữ Tung Hoành mặc lại nữ trang, dẫn theo bốn thị nữ nhảy từ rên tường thành xuống, tung mình nhảy lên, nhanh chóng phóng tới quan đạo, định nhân lúc trời tối truy sát Hoang Châu vương.
Trăng tối, gió lớn, hợp giết người.
Bỗng nhiên, khi đáp xuống đất, bọn họ giãm phải thứ gì đó có thịt.
Dưới đất nằm la liệt những thi thể trần truông chỉ mặc độc một chiếc quần đùi còn y phục đều đã bị lột sạch.
Đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tung Hoành ngập tràn thắc mắc: “Vương Tứ Phúc làm gì vậy?”
“Sao lại bỏ nhiều thi thể ở chỗ để ngựa như thế này?”
“Ngựa đâu rồi?”
Lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng ngựa thở mạnh.
Rất nhiều, không chỉ năm con.
Thánh nữ Tung Hoành nhướng mày: “Mỗi người ba ngựa ư?”
Bỗng nhiên.
“Rầm rầm rầm...."
Từng đốm lửa sáng lên xung quanh bọn họ.
Đó là những bó đuốc.
Người cầm đuốc là những ky binh Thanh Châu mặc áo giáp đen, thủ lĩnh của bọn họ chính là Lý Phi, hắn ta lạnh lùng nói: “Yêu nữ, ngươi giết phó thống lĩnh Tào Báo. của ky binh Thanh Châu ta, định trốn đi đâu?”
Thánh nữ Tung Hoành ngơ ngác: “Ngươi nói vậy là sao?”
Nàng ta giết ai?
Nàng ta không hề biết gì cả.