Hoang Châu quả nhiên là một kho báu!
Nghĩ vậy, trong Thập Vạn Đại Sơn chắc sẽ có càng nhiều khoáng sản và tài nguyên!
Tô Kỳ giả vờ tùy ý nói: “Vương gia, ngài nhất định đã biết khối đá đen kia là thứ gì phải không?”
Hạ Thiên bất ngờ: “Sao bổn vương lại biết!"
Tô Kỳ nghiêm túc nói nhân!”
Bởi vì ngài có trí tuệ của thánh
“Ha ha...”
Hạ Thiên cười nhạt: “Chỉ cần ngươi vào vương phủ Hoang Châu, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tô Kỳ khí phách mỉm cười: “Vương gia, vậy chờ tương lai ngài nói cho ta đi!”
Bất chợt, Triệu Tử Thường thúc ngựa tiến lên, mắt hổ nhìn chăm chằm khu rừng phía trước quan đạo: “Vương gia, đội quân mũi nhọn truyền tin đến, phía trước có người đang nhìn lén chúng ta, nhân số rất đông!”
Tô Kỳ nhìn theo mắt Triệu Tử Thường: “Sơn trại người Hán sau khi nhận được tin của ta, dọc đường sẽ không phái người quy mô lớn đâu.”
“Chắc là người của sơn trại dị tộc.”
“Có khả năng bọn chúng đang quan sát thực lực vương phủ Hoang Châu, đang đánh giá xem... có thể giết vương gia, cướp đoàn xe của vương gia hay không?”
Hạ Thiên cũng nhìn theo tầm mắt của hai người... Trong ngọn núi cao kia có rất nhiều người mặc da thú, đầu căm lông
vũ, trong tay cầm đủ thứ binh khí đang tụ tập quan sát.
Lúc này, giọng Tàng Nhất vang lên bên tai Hạ Thiên: “Chủ nhân, có ra tay trước không?”
Tô Kỳ đã chứng kiến thân thủ xuất quỷ nhập thần của 'Tàng Nhất trên chiến trường nên không mấy kinh ngạc!
Hạ Thiên cười đầy ẩn ý: “Mới đến, cứ chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Lô Thụ, truyền lệnh xuống, chuẩn bị chiến đấu!” “Vâng!”
Lô Thụ lĩnh mệnh rời đi.
Trong nháy mắt, đôi mắt buồn bã của chiến sĩ Hoang Châu hừng hực khí thế chiến đấu.
Ai tới, giết kẻ đó!
Lần này, chắn chắn sẽ không run tay!
Lúc này, Tô Kỳ nhìn những người dị tộc đã lộ tung tích ở bên quan đạo, thì thào nói: “Hy vọng các ngươi thông minh chút, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không các ngươi chết chắc rồi!”
Còn chưa dứt lời, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên.
Nàng ta biết chiến lực của vương phủ Hoang Châu!
Sơn trại dị tộc tuyệt đối không thể đối kháng được.
Chiến kỳ chữ “Hoang” bay phấp phới trên sơn đạo.
Trong núi, từng bầy người miền núi da trắng, mũi cao, tóc đỏ, mắt xanh nhìn chằm chằm xe lương thực của đoàn xe Hoang Châu, trong mắt lộ vẻ tham lam.
Nhưng bọn chúng không đám hành động thiếu suy nghĩ!
Bọn chúng đang chờ lệnh.
Trên một cây cổ thụ, một đại hán tóc đỏ mắt xanh lục mặc áo da thú, trên đầu cắm nhiều lông vũ nhất, những vệt nước xanh trên mặt cũng nhiều nhất, hung ác nhìn đoàn xe, hỏi: “A Đan, đoàn xe Tô Kỳ của Tô Gia trại dẫn đến là của ai?”
Ngôn ngữ mà đại hán nói là tiếng Hán Đại Hạ.
Một nữ tử khác cũng tóc đỏ mắt xanh läc đầu.
Chỉ thấy nàng ta dùng một tấm da thú bao quanh vùng ngực, để lộ bộ ngực trắng trắng rất đáng chú ý.
Bên hông nàng ta cũng chỉ trùm một tấm da thú, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, khi di chuyển liên tục để lộ cảnh xuân.