“Ngày hôm sau, vương gia lại hỏi ta, sinh ra làm người thì nên làm thế nào mới đúng?”
"Trước giờ ta luôn coi mình như một người chết."
"Cho nên, ta vẫn không thể trả lời."
“Đến ngày thứ ba, vương gia lại hỏi ta: Ta đã sống đến mười sáu tuổi ở trên thế gian này. Ngoài việc thời khäc chuẩn bị cho cái chết, ngoài mối hận không bao giờ quên ở trong lòng thì ta còn muốn làm gì nữa không?”
"Ta chưa nghĩ tới nên vẫn không trả lời được."
"Sau đó, vương gia lại hỏi, người mất để lại danh tiếng, chim nhạn bay qua để lại tiếng kêu. Ta đến thế gian này, có bao giờ nghĩ đến việc để lại thứ gì không?"
"Ta càng không thể trả lời."
"Ha ha ha..."
Không biết Tàng Nhất đang nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta hiện lên ý cười chưa ai từng thấy.
"Mấy ngày trước, vương gia lại bảo ta suy nghĩ ba vấn đề." "Vấn đề đầu tiên: Ta là ai?"
“Vấn đề thứ hai: Ta đến từ đâu?”
"Vấn đề thứ ba: Ta muốn đi đâu?"
"Lúc ấy ta chợt ngẩn người."
"Trong lúc nhất thời, có vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu ta?
"Vì vậy, ta bắt đầu suy nghĩ." Lúc này. Hạ Thiên hoàn toàn không có sự phách lối của một
vương gia, hắn đùa giỡn nói: "Tàng Nhất suy nghĩ, ông trời cũng bật cười."
Tàng Nhất cũng cười. "Đúng vậy, ngày đó vương gia cũng nói như vậy."
Khóe môi Hạ Thiên hiện lên một nụ cười khó đoán, tuy rất đẹp nhưng lại rất giống vẻ mặt xảo quyệt và đắc ý của một con cáo khi trộm được gà.
Ở một không gian và thời gian khác, nhà thông thái tên là Platon đã nêu ra ba câu hỏi về linh hồn này, từ xưa đến nay, nó vẫn là chủ đề tranh luận của các nhà thông thái ở khắp nơi và không có câu trả lời chuẩn mực.
Tuy nhiên, nó lại có thể khiến người ta suy nghĩ sâu sắc Và suy ngâm về bản thân.
Tử sĩ tàng kiếm sớm đã có ý chí muốn chết, giống như một cái xác biết đi, sẽ không chủ động nghĩ tới việc tự suy xét lại đời người.
Bọn họ chôn vùi nhân tính và ham muốn vào sâu trong trái tim mình.
Mà Hạ Thiên muốn để bọn họ suy ngẫm về cuộc đời, giải phóng nhân tính, xua tan đi tử khí trong lòng bọn họ, khơi dậy. sức sống phơi phới.
Bởi vì nhóm thiếu niên tàng kiếm nắm giữ đủ loại kiến thức, nếu chỉ làm tử sĩ thì sẽ thật uổng phí tài năng của bọn họ.
Bỗng nhiên.
Tàng Nhất quỳ gối trước mặt Hạ Thiên: "Vương gia, trên đường đi bọn ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Bọn ta là tử sĩ tàng kiếm của vương gia." "Bọn ta tới để bảo vệ vương gia."
“Tương lai bọn ta chính là đao trong tay vương gia, ngón tay ngài chỉ về hướng nào thì bọn ta sẽ tiến về hướng đó.”
"Vương gia nói giết ai, bọn ta sẽ giết người đó." "Vương gia muốn bọn ta chết, bọn ta sẽ đi chết."
"Nếu vương gia không cho bọn ta chết, bọn ta sẽ không chết."
Hạ Thiên không kịp phòng bị, khóe mắt giật nảy lên: "Các ngươi... có một chút sức sống."
"Nhưng như thế vẫn chưa đủ."
Tàng Nhất chân thành nói: "Vâng!" "Lời vương gia nói, Tàng Nhất đều cảm thấy đúng."
"Bọn ta sẽ cố gắng thay đổi và ra sức có thêm sức sống hơn"
Tàng Nhất cố gắng mỉm cười, bây giờ trông hẳn ta còn khó coi hơn cả khóc.
Hạ Thiên: "..."
"Phụp..."