Hạ Thiên nhìn Tư Mã Qua đang đi tới: “Tiểu Qua cô nương, ngươi có chuyện muốn nói với ta à?”
Lúc này, Tư Mã Qua đã đi đến trước mặt Hạ Thiên, dáng vẻ hiên ngang oai hùng, lau đi vết máu trên ngực áo, nếu không lau đi sẽ giống như một cây phong đỏ mọc giữa hai đỉnh núi, rất bắt mắt.
Nàng ta không lau nữa: “Vương gia, thời điểm nô tỳ đến đây là được sự chỉ đạo của tiểu thư, chỉ cần trận chiến kết thúc, ta sẽ lập tức dẫn đội ngũ của phủ Tư Mã trở về để bảo vệ tiểu thư”
“Bây giờ trận chiến đã thắng lợi, Tiểu Qua xin cáo từ trước!”
Trong lòng Hạ Thiên vô cùng cảm kích: “Tiểu thư nhà ngươi mặc kệ sự an toàn của bản thân, phái các ngươi đến đây trấn áp thổ phỉ cùng ta, ta sẽ nhớ kỹ phần tình cảm này!”
“Các hộ vệ của phủ Tư Mã cũng đã vất vả rồi!"
“Chờ một lúc nữa sau khi thu thập chiến lợi phẩm, các huynh đệ đều lấy một ít đi!”
Tư Mã Qua nghe vậy thì mỉm cười, giống như một đóa hoa lê nở rộ trước mặt Hạ Thiên: “Tiểu thư đã sớm đoán được Vương gia rộng lượng, sẽ ban thưởng cho bọn ta.”
“Người còn dặn dò bọn ta, sau khi chiến thắng không được lấy bất kỳ chiến lợi phẩm nào của trại cướp.”
“Bởi vì Vương gia sẽ có chỗ cần dùng những chiến lợi phẩm đó!”
“Hộ vệ của phủ Tư Mã hoàn thành nhiệm vụ đều nhận được tiền thưởng tiêu chuẩn, nghe lệnh của tiểu thư giúp Vương gia chiến đấu là trách nhiệm của bọn tai”
“Ta thay mọi người nhận tâm ý của Vương gia!”
Nói xong, Tư Mã Qua khẽ hô lên: “Đi thôi, trở vê bảo vệ tiểu thư!”
“Vâng!”
Tư Mã Qua dẫn đầu nhóm hộ vệ nhanh chóng rời đi.
Lúc này.
Tiểu Bạch ghé vào tai Hạ Thiên
: “Vương gia, Tư Mã tiểu thư càng lúc càng hiểu rõ ngài!”
“Ngài sẽ làm như thế nào... hình như đều bị nàng ấy đoán được!”
Hạ Thiên có chút đăm chiêu: “Mạnh dạn một chút, bỏ hai chữ hình như đi!”
Tiểu Bạch lộ ra nụ cười thần bí: “Vương phủ của chúng ta sau này có một vương phi tốt rồi!”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười rạng rỡ, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng, trêu chọc hắn ta: “Chỉ bởi vì người ta không cần chiến lợi phẩn của ngươi, không chia tiền của Bạch tổng quản ngươi... nên đã mua chuộc được ngươi rồi à?”
“Ha ha ha...”
Tiểu Bạch giống như bị câu nói này của hắn nói rõ suy nghĩ trong lòng: “Vương gia, Tư Mã tiểu thư có thể phái Tư Mã Qua đến sát cánh cùng chúng ta, không giữ lại một hộ vệ nào bên người, điều này chứng minh nàng ấy tin tưởng Vương gia có thể dẫn dắt bọn ta giành chiến thăng trận chiến này, phá vỡ cái bẫy do Thái tử giăng ra.”
“Hơn nữa, vì để giúp Vương gia giành thắng lợi, nàng ấy có thể đánh cược cả mạng sống của mình”
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Lan vương phi biết Vương phủ của chúng ta nghèo, ngay cả tiền thưởng cho thị vệ phủ Tư Mã cũng không lấy, nhất định trở về sẽ dùng tiền của nàng ấy để trợ cấp.”
“Lan vương phi thật sự là người tốtỊ”
“Lan vương phi?”
Hạ Thiên có chút dở khóc dở cười: “Tiểu Bạch, ngươi cũng dễ bị mua chuộc quá rồi!”
Tiểu Bạch thành thật gật đầu: “Nàng ấy đối xử với Vương gia tốt, cũng đối xử với mọi người của phủ Hoang Châu Vương rất tốt”
“Tiểu Bạch là tổng quản của phủ Hoang Châu Vương, phụ trách tiền bạc và chỉ tiêu của Vương phủ, ta biết rất rõ, muốn nuôi sống một Vương phủ, không có tiền thì tuyệt đối không được.”
“Cho nên bây giờ Lan vương phi hướng về phía chúng ta, giúp Tiểu Bạch tiết kiệm tiền... sao Tiểu Bạch có thể không thích được?”
“Sao Tiểu Bạch có thể không tôn kính?”