Đây là lệnh bài thân phận của quân Thanh Châu.
Nhìn bộ giáp đen, hắn đã đoán được nhưng trong lòng vẫn nặng tru.
Thiên hạ này đầy rẫy những tên cướp độc ác, nhưng thay vì tiêu diệt kẻ cướp, bọn họ lại giả làm kẻ cướp và đến giết hắn.
Rốt cuộc đây là thói đời gì vậy?
Thiên hạ này, rốt cuộc cai quản như thế nào vậy?
Người cha hoàng đế của hắn mỗi ngày đều so sánh mình với minh quân, dường như ngày nào cũng lo lắng cho đất nước và con dân, nhưng tại sao ở Đại Hoang Châu lại để mặc cho đế quốc Thiên Lang khinh nhờn, còn con dân lại bị người ta bắt làm nô lệ giống như cừu hai chân mà không dám lên tiếng?
Chẳng lẽ ông ta thật sự là một bậc đế vương tốt muốn dốc sức vì nước sao?
Ông ta thực sự quan tâm đến con dân Đại Hạ sao?
Nếu như Đại Hạ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, kinh tế suy thoái, người chết khắp nơi, mặc người ức hiếp được coi là thời hưng thịnh, vậy Hạ Thiên hắn thà bị mù còn hơn nhìn thấy.
Nhưng thời đại thịnh vượng không phải như thế này!
Thịnh vượng thì phải có nhà để ở, có quần áo để mặc, có cơm ăn, người có nụ cười...
Đột nhiên.
Trong lòng Hạ Thiên nảy sinh chút cảm xúc.
Hạ Thiên nhảy lên xe ngựa bên cạnh, hắn kéo tâm vải lụa trên chiếc trống lớn ra, cầm lấy dùi trống lên và đánh trống trận!
"Thùng thùng thùng..."
Trống trận kích thích tinh thần chiến đấu, âm thanh khiến lòng kẻ địch chấn động.
Nhịp trống này là “Tướng Quân Lệnh”.
Khi Triệu Tử Thường, Lô Thụ và Cao Phi nghe thấy tiếng trống, tinh thần chiến đấu của họ tăng vọt.
Giờ đây, bọn họ sẽ hiến tế máu kẻ thù cho trời để đổi lấy bình an vĩnh cửu cho Đại Hoang Châu của bọn họ.
Tại thời điểm này. Hạ Thiên gầm lên theo nhịp trống, âm thanh rung chuyển trời đất: “Hoàng đế phong vương, ở Hoang Châu, đường khó đi,
thổ phỉ hoành hành, muốn giết vương.”
"Có chí sĩ, hộ đạo hộ vương, rút đao thương, xé rách ruột gan bọn cướp khiến hồn phách chúng tiêu tàn."
“Giương mắt nhìn chí lớn sục sôi, nổi trống nhìn về phía
Tây Bắc. "Nỗi nhục của Hoang Châu chưa rửa sạch." “Mối hận của vương, khi nào diệt?”
"Giết giặc trước, yên ổn lòng người, giãm nát Thiên Lang, băn Thiên Lang."
Âm thanh vang dội mạnh mẽ, lan rộng khắp bầu trời.
Trong cuộc chiến.
Triệu Tử Thường như thể được truyền vào một luồng sức mạnh vô biên, đôi mắt hổ rưng rưng, một phát bắn chết hai kẻ thù: "Hay cho câu bắn Thiên Lang."
“Không hổ là vương của ta!”
Cao Phi nghe hiểu được một nửa: "Triệu ca ca, ta nghe Vương gia nói như vậy thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thấy lời Vương gia nói đều thật lợi hại."
“Nhưng mà rốt cuộc Vương gia đang nói cái gì vậy?”
Trong mắt Triệu Tử Thường tràn đầy tôn sùng: "Vương gia nói hoàng đế phong người làm Hoàng Châu Vương, trên đường đi bọn cướp hung hãn đến mức dám giết cả người, thực sự quá càn quấy."
"Nhưng may mà có chúng ta sẽ hộ tống hắn đến đất phong. Rút đao thương ra khỏi vỏ, toàn bộ ác phỉ sẽ chết sạch"
"Hắn là thân vương của Đại Hạ nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn giết, trong lòng phẫn uất, nổi trống lên để muốn nói rằng... Thân là Hoang Châu Vương, hắn muốn gột rửa đi sỉ nhục mà người Thiên Lang gây ra cho Hoang Châu và báo thù cho người dân Hoang Châu!”
"Tuy nhiên, trước tiên hắn phải tiêu diệt bọn cướp và cai trị tốt Hoang Châu, sau đó lái chiến xa tấn công đế quốc Thiên Lang, san phẳng thánh sơn của đế quốc Thiên Lang và bắn chết đế vương của bọn họ."
Mắt của Cao Phi và Lô Thụ sáng rực lên: "Giết!"