“Rồng sinh chín con, chỉ có một con có thể thành chân long.”
“Con rồng kia chính là bản vương.”
Thanh Châu Vương tự tin một cách mù quáng, duỗi ngón tay ra chỉ quanh một vòng: “Ngày bản vương ngồi lên long ỷ cũng sẽ là ngày các ngươi thăng quan phát tài. Cho nên, các ngươi phải thật cố gắng đưa bản vương lên long ỷ.”
“Vâng."
Các quan văn, quan võ đứng hai bên trái phải quanh Thanh Châu Vương đều tỏ vẻ lấy lòng: “Chúng thần nhất định tận tâm tận lực giúp sức Vương gia làm nên nghiệp lớn.”
Lúc này, đôi mắt phượng của Triệu Trinh Tử bốc lửa, nàng †a chỉ hận không thể giết chết tên Vương Tứ Phúc kia: “Yêu nhân, ngươi mê hoặc Vương gia, ta nhất định sẽ nói cho tỷ tỷ †a biết để giết ngươi.”
Vương Tứ Phúc vẫn thản nhiên, chẳng hề để tâm.
Chỉ cần Thanh Châu Vương tin lời hắn ta nói thì hắn ta sẽ không thể chết được.
Triệu Trinh Tử quét mắt nhìn một lượt bè lũ nịnh hót quanh Thanh Châu Vương, trong lòng ngập tràn thất vọng.
Nàng ta thà rắng tỷ phu giống tên ngốc kia, cả ngày không nói một chữ nào, còn hơn là thấy hắn ta ngông cuồng, tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình, dẫn theo một đám người không có năng lực, chỉ giỏi a dua nịnh hót kiếm cơm mà không hề hay biết.
Triệu Trinh Tử từ từ lấy lại bình tĩnh: “Tỷ phu, nếu như ngươi quyết tâm tranh giành vị trí Thái tử thì Trinh Tử cũng không ngăn cản”
“Nhưng tại sao lại phải giết Hoang Châu Vương?” “Hắn đã bị ban cho mảnh đất phong nghèo khó, xa xôi tận Đại Hoang Châu rồi, bản thân hắn lại ngu dại, sinh thời... có thể còn sống trở lại đế đô hay không cũng còn khó nói.”
“Chắc chẳn hẳn không phải là chướng ngại vật ngăn cản tỷ phu tranh giành vị trí Thái tử”
“Hắn lại không có xung đột lợi ích gì với tỷ phu.”
“Tại sao tỷ phu muốn giết hẳn?”
Triệu Trinh Tử thật sự không thể hiểu nổi.
Thanh Châu Vương ngước mắt lên nhìn: “Trinh Tử, gần đây ngươi có nghe được lời đồn đại gì ở thành Thanh Châu không?”
Triệu Trinh Tử không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lời đồn đại gì vậy?”
Thanh Châu Vương lạnh lùng nói: “Sau khi rời khỏi đế đô, Cửu đệ của ta không còn giả ngây giả dại nữa rồi.”
“Hän dẫn theo mỹ nhân Tư Mã Lan, lập chí giết phỉ, suốt dọc đường liên tục phát lương thực, tiền tài, thu mua lòng dân, đã vậy còn lập chí của thánh nhân, thốt ra những lời 'Vương đạo bá ngôn.”
“Hiện tại, có lời đồn nói rằng hẳn mới là chân long trong số chín huynh đệ bọn ta”
“Trên dưới triều đình đã có không ít người rục rịch muốn đi theo hẳn.”
“Ngươi nói xem dạng huynh đệ như vậy có phải là chướng ngại vật trên con đường đoạt vị của ta hay không?”
Triệu Trinh Tử nhướng mày: “Ta có nghe lời đồn này rồi.” “Nhưng chắc chăn đó là giả thôi.”
“Đế đô đã gửi công văn xuống nói, những lời đó là bạn bè của hẳn nói, không liên quan gì tới hắn.”
“Còn chuyện giết phỉ thì là do có Tư Mã gia âm thầm ra tay.
“Trên đường đi hẳn phát tiền bạc, lương thực cứu bách tính là do ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, nếu không làm thì là tội kháng chỉ”
Thanh Châu Vương thắc mắc: công văn này?”
“Sao ta không nhìn thấy
Vương Tứ Phúc cứng đờ mặt, sát lại gần nở nụ cười nịnh nọt: “Vương gia, loại công văn giải thích gượng gạo cho hắn như vậy có xem cũng chẳng có ý nghĩa gì nên ta đã đem đi chùi mông rồi”
“Thánh nữ nhà ta gửi tin tới báo, Hoang Châu Vương này. lòng dạ sâu khó lường, bên cạnh có cao thủ giúp đỡ, nhắc ngài lần này phải bắt sống hắn, sau đó để Thánh nữ nhà ta đến thẩm vấn, nhất định có thể tìm hiểu được bí mật có liên quan tới trí tuệ của thánh nhân.”
“Trí tuệ của thánh nhân?”
Triệu Trinh Tử bất đắc dĩ nói: “Tỷ phu, mặc dù Hạ Thiên không chơi với chúng ta từ nhỏ nhưng chúng ta đều biết hắn đần độn từ nhỏ, sao có thể có trí tuệ của thánh nhân được?”
Chuyện Hạ Thiên si ngốc từ nhỏ thì Thanh Châu Vương cũng biết.
Thực ra, hắn ta cũng không dám chắc Hạ Thiên đã trở nên thông minh.
Có điều.
Vương sư phụ nói đúng, muốn làm nên việc lớn thì nhất định phải nhẫn tâm.
Thà rắng giết lầm, cũng tuyệt đối không thể bỏ sót. Trong cuộc tranh giành đế vị, tuyệt đối không được sơ ý. Lúc này.
Đội xe của phủ Hoang Châu Vương đã gần ngay trước mắt.
Hạ Thiên cưỡi ngựa phi thẳng tới chỗ Thanh Châu Vương, mặt mày đầy hốt hoảng: “Bát vương huynh, cứu đệ với.”