Thực ra sau khi Trần Lục Nam hôn xong, Nhan Thu Chỉ mới kịp phản ứng.
Mùi hương trên người anh quá đặc biệt, khiến người ta quên cả hô hấp.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt người đàn ông bị bóng tối che mất, thỉnh thoảng hiện ra, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, rơi trên người cô, tích tụ lại một chỗ.
Một lần tình cờ Nhan Thu Chỉ mở mắt ra thấy một màn hormone câu người như vậy.
Ở trên giường, từ trước đến giờ Trần Lục Nam không giống người sẽ nín nhịn, tương đối... Anh đặc biệt hiểu làm thế nào để Nhan Thu Chỉ động tình, cũng chỉ đối với chuyện này, anh sẽ càng có nhiều kiên nhẫn hơn so với bình thường.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình bị gương mặt và dáng người của anh câu dẫn, mới có thể không kháng cự chút nào, thậm chí còn trầm luân trong đó cùng anh.
.......
Bóng đêm tươi đẹp, gió ngoài cửa sổ làm lay động rèm che, từng cơn gió dịu nhẹ thổi tới.
Một lúc lâu sau, hai người tắm xong rồi ra ngoài.
Khi trở về giường, Nhan Thu Chỉ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Mặc dù cơ thể mỏi nhừ, nhưng tinh thần vẫn sung mãn.
Cô ngước mắt, nhìn người đàn ông đi ra từ phòng tắm. Trên người anh đã thay một bộ quần áo ngủ, là màu tối, áo ngủ này có hơi bó sát người, lúc anh đi qua đi lại thỉnh thoảng có thể thấy đường nét cơ bụng hấp dẫn khiến người ta mơ màng.
Trần Lục Nam luôn chăm chỉ luyện tập, còn có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách ăn uống, nên dáng người của anh được chăm sóc rất tốt, so với bất luận người nào Nhan Thu Chỉ biết rất rõ.
Cô nhìn chăm chú không chớp mắt vài giây, khi ánh mắt Trần Lục Nam nhìn đến, cô đánh đòn phủ đầu: ''Em khát.''
Trần Lục Nam nhướng mày, vừa định tiến lên, Nhan Thu Chỉ liền chỉ vào anh nói: ''Em muốn uống nước.''
Lúc Trần Lục Nam hỏi, Nhan Thu Chỉ tưởng là uống nước thật, trước khi về nhà cô và Châu Châu ăn hai gói que cay, về đến nhà còn chưa kịp uống nước đã ngủ mất.
Làm cổ họng cô vẫn luôn khô.
Trần Lục Nam đứng tại chỗ không nhúc nhích, Nhan Thu Chỉ vội vàng bổ sung thêm một câu: ''Em muốn uống nước đúng nghĩa.''
Lời này có ám chỉ rất rõ với Trần Lục Nam - là nước thật, chứ không phải một loại ý tứ uống nước khác.
Chắc Trần Lục Nam đã thỏa mãn, nên bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi đi xuống tầng, khi trở lại, trong tay anh không chỉ cầm một ly nước ấm, có thêm một phần đồ ngọt.
Nhan Thu Chỉ nghi ngờ nhìn: ''Anh lớn vậy buổi tối còn ăn đồ ngọt?''
Trần Lục Nam không nhanh không chậm nói: ''Cho em.''
......?
Nhan Thu Chỉ khiếp sợ nhìn anh.
Người đàn ông này từ khi nào tri kỷ như vậy còn biết bổ sung thể lực cho cô?
Một giây sau, Trần Lục Nam đánh vỡ ảo tưởng của cô: ''Vương Khang cho, sáng mai không thể ăn.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Nói thật, nếu cô không đồng ý ''Ép dạ cầu toàn[1]'' liên hôn thương nghiệp với Trần Lục Nam, lấy loại tính cách này của người đàn ông, cả đời cũng không cưới được vợ.
[1] Ép dạ cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, trong lúc lơ đãng được đút miếng bánh vị dâu tây, cô lập tức nuốt lời nói bên miệng vào.
Tôn nghiêm là cái gì, dâu tây nhỏ mới là đệ nhất.
Cô "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: ''Thay em cảm ơn Vương Khang.''
Trần Lục Nam không có lên tiếng.
Nhan Thu Chỉ cũng không để ý anh, uống gần nửa cốc nước, một mình hưởng thụ phần đồ ngọt kia.
Bánh kem nhỏ kia ăn rất giống một nhà cô đã ăn, nhưng không có nhãn hiệu nhận dạng, Nhan Thu Chỉ cũng không hỏi là nhà nào, sau khi tự mình ăn xong, cả người thỏa mãn hơn nhiều.
Chờ cô đánh răng rửa mặt trèo lên giường đi ngủ, Trần Lục Nam đã ngủ rồi.
*
Nhan Thu Chỉ rất có tinh thần, cô liếc người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, đưa tay kéo chăn về phía mình, rồi bắt đầu chơi điện thoại.
Buổi chiều cô vừa dậy, nên không buồn ngủ lắm.
Nhìn thời gian, đã hai giờ sáng, không biết có ai còn cú không.
Nghĩ, cô đăng bài lên vòng bạn bè.【Nhan Thu Chỉ: Các anh em không ngủ tới tán gẫu năm mao tiền.】
Mới vừa đăng được vài phút, đã mấy người có bình luận, trong đó bao gồm Thẩm Mộ Tình, Lâm Cánh còn có Khương Thần và Trình Trạm.
【Khương Thần: Người đàn ông Trần Lục Nam sao không nói chuyện với Nhan Nhan của chúng ta?】
【Trình Trạm: Có khi thân thể A Nam không được, nên không nói chuyện phiếm với vợ mình, chúng ta tới trò chuyện với Nhan Nhan.】
【Thẩm Mộ Tình: Tớ cũng muốn tớ cũng muốn, chúng ta nhanh lập một nhóm nào.】
...
Nhan Thu Chỉ nhìn mấy người nhắn lại tỏ ý không còn gì để nói, cũng may trong vòng bạn bè của cô cơ bản không có wechat cá nhân của Trình Trạm và Khương Thần.
Cô vừa mới rời khỏi vòng bạn bè, Khương Thần đã tốc độ kéo vào nhóm.
Cô liếc mát, tổ bốn người trò chuyện nóng đêm khuya, mệt cho Khương Thần dám lấy.
Thẩm Mộ Tình:【Ai đặt tên vậy, vì sao cứ cảm thấy không trong sáng.】
Khương Thần:【Là đầu óc cô không trong sáng thì có.】
Thẩm Mộ Tình:【Cái rắm, anh không tin thì thử hỏi Nhan Nhan và Trình tổng xem.】
Trình Trạm:【Ừm.】
Nhan Thu Chỉ:【Dễ để người khác nghĩ nhiều, quan hệ bốn người chúng ta rất trong sáng.】
Khương Thần:【Vậy chắc chắn, vợ bạn không thể động, Nhan Nhan ở nhà một mình sao, không đúng, Trần Lục Nam chắc có về nhà, sao một mình lại nhàm chán?】
......
Khương Thần rất biết khuấy động bầu không khí, anh ấy cũng là người không kiêu ngạo nhất trong vòng bạn bè của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ cũng thích nói chuyện với anh ấy.
Sau khi trò chuyện, Nhan Thu Chỉ nhận được một tin nhắn mới.
Cô click ra nhìn, thế mà là Lâm Cánh.
Lâm Cánh:【Đã muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi? Đang làm gì.】
Nhan Thu Chỉ rối rắm vài giây, chưa trả lời tin nhắn của anh ta.
Một nam một nữ hơn nửa đêm nói chuyện phiếm, cô là phụ nữ đã có chồng, quá không thích hợp.
Nhan Thu Chỉ nói chuyện với Khương Thần và Thẩm Mộ Tình, Trình Trạm nói cũng không nhiều, lúc mấu chốt mới nhô ra nói vài câu.
Trò chuyện một chút, cơn buồn ngủ ập tới, Nhan Thu Chỉ ngủ lúc nào không biết.
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Chỗ bên cạnh không còn người, giống như khách qua đường, ngủ một giấc liền chạy.
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, vén chăn lên rời giường.
Khi cô xuống tầng, không ngờ lại thấy Trần Lục Nam.
"Vì sao anh còn ở nhà?''
Vẻ mặt Trần Lục Nam nhạt nhẽo nhìn cô, trong ánh mắt kia rất rõ ràng —— Vì sao anh không được ở nhà.
Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, lẩm bẩm: ''Anh không đi làm sao?''
''Nghỉ.''
Nhan Thu Chỉ giật mình, loại người bận rộn như Trần Lục Nam vậy mà không cần ra khỏi cửa.
Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Vậy cả ngày hôm nay anh ở nhà?''
Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, cúi đầu xắn ống tay áo lên đi vào phòng bếp.
Nhan Thu Chỉ nhịn không được, đi theo.
Cô nhìn đồ vật bừa bãi trong phòng bếp, hỏi: ''Dì đã tới hả.''
Trong phòng bếp có nhiều đồ bữa sáng, tất cả vẫn còn nóng.
Trần Lục Nam không trả lời, bưng hết bữa sáng ra ngoài.
Trong nhà mời được dì có tay nghề rất tốt, mỗi lần đều có thể khơi dậy được cảm giác thèm ăn của Nhan Thu Chỉ.
Ngửi thấy mùi hương bữa sáng, cô chạy về bàn ăn, không chờ Trần Lục Nam chuẩn bị xong tất cả, liền bắt đầu ăn.
Từ trước đến nay Trần Lục Nam không có ý kiến gì với hành vi của cô.
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, suýt nữa khiến Nhan Thu Chỉ nghẹn hỏng rồi.
Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông đối diện truyền đến: ''Mấy giờ ngủ.''
Nhan Thu Chỉ dừng động tác cắn bánh bao nhỏ lại, ngước mắt nhìn anh: ''Anh hỏi em?''
Trần Lục Nam vân đạm phong khinh nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, liên tục uống mấy ngụm sữa đậu xong mới nói: ''Chắc 3,4 giờ gì đấy, làm sao?''
Trần Lục Nam không lên tiếng.
Con ngươi Nhan Thu Chỉ chuyển động, ý tứ không ra nở nụ cười: ''Anh bây giờ còn muốn quản giờ ngủ của em?''
Ánh mắt Trần Lục Nam lạnh nhạt nhìn cô, không nhúc nhích.
Nhan Thu Chỉ nói hai câu không được trả lời, không thú vị nhún vai.
Ăn bữa sáng xong, Nhan Thu Chỉ về phòng thay quần áo trang điểm rồi đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân xuống tầng, Trần Lục Nam không có quá nhiều động tác, thậm chí còn chưa nhìn Nhan Thu Chỉ.
Mãi đến khi cô đi qua đi lại trước mặt, Trần Lục Nam lơ đãng nhìn, sau khi thấy quần áo cô đang mặc, cau mày.
Anh nghiêng đầu, nhìn nhiệt độ ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp: ''Em không lạnh?''
Hôm nay Nhan Thu Chỉ hẹn Thẩm Mộ Tình đi quẹt thẻ một cửa hàng, cửa hàng kia may đồng phục đẹp, hai người hẹn mặc cùng nhau.
Bởi vì mùa đông, cô đã cố ý mặc thêm tất chân, làm chân càng dài hơn.
Cô chỉnh lại nơ bướm trên cổ áo, quay đầu nhìn anh: ''Em không hoạt động ở bên ngoài.''
Trần Lục Nam lẳng lặng nhìn động tác của cô.
Nhan Thu Chỉ không để ý anh, sửa sang xong cầm thêm áo khoác nỉ đi ra cửa, cô khom lưng đổi giày.
Thay giày tốt Nhan Thu Chỉ quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt nặng nề của Trần Lục Nam.
Cô tạm dừng, nhìn vẻ mặt anh một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ đi về phía anh.
Một đôi chân nhỏ đặc biệt dễ thấy, ngay cả Thần khí chân trần Nhan Thu Chỉ cũng không mặc, lộ ra gần nửa đoạn da thịt, làn da cô trắng nõn nhẵn mịn, dưới ánh đèn đặc biệt dễ làm người khác chú ý.
Nhan Thu Chỉ cũng không biết nghĩ tới điều gì, nổi lên hứng thú, vô cùng say mê.
Vì hợp với bộ trang phục này, cô đã trang điểm phong cách thiếu nữ, trắng mịn, má hồng vừa đúng, đánh mặt càng sáng lấp lánh, giống như thiếu nữ 16 tuổi trong sáng.
Cô đi tới trước mắt Trần Lục Nam, đá chân anh.
Trần Lục Nam cúi đầu, không hề bị lay động.
Nhan Thu Chỉ nở nụ cười tỏa nắng, khom lưng tới gần anh.
''Có phải anh không muốn để người khác nhìn thấy em trang điểm như vậy không?''
Trần Lục Nam vẫn không lên tiếng.
Nhan Thu Chỉ ngạo kiều nâng cằm, cầm theo túi xách của mình đắc ý khoe khoang: ''Trần Lục Nam.''
Ánh mắt của Trần Lục Nam từ dưới mà lên, dừng trên môi cô.
''Nói chuyện với anh đấy.''
Nhan Thu Chỉ nói: ''Nếu anh gật đầu nói đúng, nói không chừng em sẽ quay về thay bộ này.''
Dù sao hiếm thấy anh ăn quả đắng, Nhan Thu Chỉ vẫn sẵn lòng đổi một bộ.
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt Trần Lục Nam thay đổi, khóe miệng Nhan Thu Chỉ nhếch lên, vẻ mặt đắc ý.
Nhưng còn chưa kịp đắc ý xong, cô ''A'' một tiếng, đã bị Trần Lục Nam kéo ngồi xuống đùi.
Nhan Thu Chỉ trợn to mắt nhìn anh, lỗ tai lập tức đỏ lên. Vẻ mặt Trần Lục Nam không đổi, đôi mắt sâu thẳm, giống như hồ nước sâu, khiến người ta sa vào bên trong.
''Anh làm gì vậy?''
Nhan Thu Chỉ ngồi trên người anh, cảm giác xấu hổ tràn ra trong lòng.
Trần Lục Nam nâng mắt, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: ''Nói cái gì.''
Đại não Nhan Thu Chỉ chết máy vài giây mới phản ứng được người này đang trả lời câu hỏi trước của mình.
Cô nghẹn lời, dùng sức đẩy người ra đứng lên, sắc mặt ửng hồng: ''Không có gì, em đi đây.''
Cô đi tới cửa, cầm áo khoác mặc vào, trước khi đi còn đánh giá người đàn ông muộn tao, không quên dỗi anh: ''Anh cứ như vậy, xứng đáng độc thân cả đời còn lại.''
Danh Sách Chương: