• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại.

Cô liếc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn thời gian: "Rất tiếc phải nói với anh rằng, anh không có thời gian để làm chuyện xấu đâu.”

Cô hất cằm lên: "Đã đến lúc đến trường đón Tiểu Tinh Tinh rồi.”

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: "Em không xem điện thoại à?”

"Cái gì?"

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh.

Trần Lục Nam cười, không nhanh không chậm nói: "Nhan Gia Trì nói tối nay sẽ đến nhà chúng ta, anh bảo nó đi đón Tiểu Tinh Tinh luôn rồi, chúng ta về trễ một chút.”

Nhan Thu Chỉ: "..."

Nghe mà xem, đó là lời mà người làm cha nói ra đấy.

Chẳng có tí dáng vẻ của người cha nào cả.

Nhưng không thể không nói, sau khi có Tiểu Tinh Tinh, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ có rất ít không gian riêng của hai người.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một hồi, mấy năm nay Nhan Gia Trì đã trưởng thành, trong việc đón Tiểu Tinh Tinh, cậu vừa thuần thục vừa cẩn thận, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.

Cô gật đầu đồng ý: "Vậy thì đi đi, đi đâu để trải qua thế giới hai người đây?"

Khóe môi Trần Lục Nam cong lên, nở nụ cười: "Đợi lát nữa sẽ biết.”

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, không lập tức hỏi rốt cuộc là đi đâu.

Nói tóm lại, cho dù là đi đâu, chỉ cần người bên cạnh ở đó, cô đều nguyện ý đi theo.

Hai người ăn cơm tối rất sớm, sau đó Trần Lục Nam mới dẫn cô đi sang bên kia.

Nhan Thu Chỉ thoáng bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cho đến khi người ở hai bên càng ngày càng nhiều, cô lờ mờ đoán được địa điểm.

"Chúng ta đến sân vận động à?"

Trần Lục Nam gật đầu: "Ừ.”

Anh cúi đầu nhìn Nhan Thu Chỉ, cười nói: "Hôm nay có concert, quên rồi sao?”

Nhan Thu Chỉ ngơ ngác, thật đúng là như thế.

Trần Lục Nam nhắc nhở một câu: "Mấy tiểu thịt tươi* mà em thích ấy.”

*Tiểu thịt tươi: chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30; trẻ trung; đẹp trai và hơi có phần non nớt.

Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thu lập tức sáng lên.

Cô cũng đu idol, nhưng cũng không thể nói là đu idol, chả là mấy năm gần đây có rất nhiều cuộc thi tài năng, Nhan Thu Chỉ cũng có người mình pick.

Vào kỳ nghỉ hè cô đã pick vài tiểu thịt tươi không tồi, cô cảm thấy người ta đẹp trai, hơn nữa còn có tài nghệ, cô rất thích, nên lấy điện thoại di động của mình và Trần Lục Nam bỏ phiếu cho họ không ít, có thể xem là tình cảm chân thành.

Khoảng thời gian trước bọn họ có một buổi concert tập trung đủ thành viên, Nhan Thu Chỉ vẫn luôn muốn đi, nhưng cuối cùng vì công việc nên không thể đi. Sau đó hai người đều bận rộn với những công việc khác, Nhan Thu Chỉ không thể ngày nào cũng chú ý đến nghệ sĩ khác.

Cho dù là bản thân còn thích thì cô cũng không có sức lực để theo dõi họ, cứ vậy bèn quên mất.

Nhưng Trần Lục Nam vẫn còn nhớ rõ.

Anh nhớ rõ dáng vẻ khổ sở của cô khi không đi được, cái loại khát vọng và nhớ nhung này, Trần Lục Nam đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in.

Tuy nói bà xã mình theo đuổi minh tinh khiến anh hơi khó chịu, nhưng chút khó chịu này so với niềm vui của cô thì lại không đáng kể.

Khi chiếc xe dừng lại, hai người đi từ bãi đậu xe qua.

Nhan Thu Chỉ tò mò nhìn về phía anh: "Sao anh lại có vé?”

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Tìm Trình Trạm lấy.”

Nhan Thu Chỉ lặng lẽ cong môi: "Bọn họ sẽ đến sao?”

Trần Lục Nam lắc đầu: "Trình Trạm có việc.”

"Ồ."

Khóe môi dưới khẩu trang của Nhan Thu Chỉ vểnh lên, đôi mắt cong cong: "Vậy chúng ta xếp hàng đi vào đi.”

"Được."

Hai người xếp hàng giống như những người khác, xung quanh đều là nữ sinh, kiểu cặp đôi như Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, có rất nhiều nam sinh cũng đi cùng bạn gái.

Lúc xếp hàng, Nhan Thu Chỉ còn nghe thấy một đôi tình nhân ở phía trước đang cãi nhau.

Là kiểu đấu võ mồm hằng ngày.

Chàng trai tỏ vẻ không thể hiểu nổi cái concert này có gì hay.

Cô gái cảm thấy đây là mong muốn của mình, không hay thì anh có thể không đến.

Chàng trai hỏi ngược lại, mình không đến thì cô định hẹn ai đi cùng.

Cô gái mạnh miệng nói mình có thể đến một mình.

Nhan Thu Chỉ nghe vậy, cọ cọ cánh tay Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam cụp mắt nhìn cô, trước đôi mắt xinh đẹp của cô, anh nhíu mày: "Sao vậy?”

Nhan Thu Chỉ cười: "Em hỏi anh, nếu đổi lại là chúng ta, anh sẽ để em đến đây sao?”

"Trước kia á?"

"Đúng."

Trần Lục Nam suy nghĩ: "Sẽ để em đi.”

Nhan Thu Chỉ tò mò nhìn anh: "Vì sao?”

Cô nhắc nhở: "Anh đừng quên anh nổi tiếng là thùng giấm đấy."

Trần Lục Nam: "..."

Anh gõ gõ vào mũ của cô, thản nhiên nói: "Ừ, sẽ cho em đi."

Về phần nguyên nhân, thật ra hai người đều hiểu.

Cho dù Trần Lục Nam không vui, nhưng chỉ cần là thứ Nhan Thu Chỉ muốn, anh đều sẽ đưa đến trước mặt cô. Huống chi Trần Lục Nam có tự tin rằng những người khác đối với Nhan Thu Chỉ mà nói chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, tình cảm sẽ không lâu dài.

Anh mới là người thích hợp nhất với cô, là người mà cô yêu nhất.

Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt anh một lúc, nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Cô vờ kiêu ngạo quay đầu lại, thấp giọng nói: "Ảo tưởng ghê.”

Nhưng lại không thể không thừa nhận, ý mà Trần Lục Nam ám chỉ là đúng.

Ngoại trừ Trần Lục Nam ra, Nhan Thu Chỉ chỉ đơn thuần là tán thưởng những người kia, không còn ý gì khác.

Cô chỉ yêu một mình Trần Lục Nam.

Lúc xếp hàng, xung quanh có không ít người bán những cái băng đô có tên nghệ sĩ kia, còn có tên nhóm nữa, Nhan Thu Chỉ thấy vậy, cũng muốn góp vui.

"Anh nói xem em nên mua cái nào?"

Trần Lục Nam nhìn một cái, ghét bỏ: "Không có cái nào đẹp cả.”

Nhan Thu Chỉ: "… Mua một cái, em muốn đeo.”

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn một cái, lấy cho cô cái có tên nhóm nhạc: "Cái này đi, cũng tạm được.”

Nhan Thu Chỉ bật cười, dỗ dành anh: "Được, vậy thì lấy cái này đi.”

Trần Lục Nam lấy được vé vị trí gần sân khấu, dù sao cũng là Trình Trạm lấy giúp, không đến mức quá kém.

Vị trí khá gần phía trước.

Xung quanh đều là fan, Nhan Thu Chỉ có hơi lo lắng: "Chúng ta sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?”

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng nói: "Không đến mức đó đâu, đừng quá lo lắng.”

Anh nói: “Nhận ra cũng không sao."

Nhan Thu Chỉ cười: "Em thì chắc chắn là không sao rồi.”

Cô ghé mắt nhìn Trần Lục Nam: "Em chỉ lo cho anh thôi.”

Trần Lục Nam không rõ nguyên nhân, nhướng mày nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cong môi nói: "Anh không sợ fan nói này nói kia à?”

Cô suy nghĩ một chút, nghĩ đến những lời mà giới truyền thông và blogger sẽ nói, không nhịn được cười: "Đại khái sẽ nói vợ thầy Trần ngoại tình, thế mà lại điên cuồng theo đuổi tiểu thịt tươi, còn đi xem concert nữa.”

Nói xong, cô mong chờ bình luận của Trần Lục Nam: "Thế nào, tiêu đề này không tệ chứ?”

Trần Lục Nam vặn nắp chai nước đưa cho cô uống một ngụm, hờ hững nói: "Chẳng ra sao cả.”

Nhan Thu Chỉ: "..."

"À."

Cô bĩu môi, thấp giọng nói: "Bây giờ anh còn chê tiêu đề em đặt không hay nữa.”

Trần Lục Nam nhéo nhéo mặt cô, cho cô một ánh mắt không rõ ý tứ.

Sau khi đón nhận ánh mắt của anh, Nhan Thu Chỉ cũng không nghịch ngợm nữa, cô bĩu môi, giả vờ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Nhan Thu Chỉ gửi cho Nhan Gia Trì vài tin nhắn, hỏi tình hình của Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh rất ổn, chơi với cậu út rất vui vẻ, cô cũng không có gì phải lo lắng.

Cất điện thoại di động, bên tai vang lên từng đợt tiếng thét chói tai.

Nhan Thu Chỉ vừa ngước mắt lên, ca sĩ phía trên đã đi ra, năm người, trông rất có khí thế, vẻ ngoài đẹp trai, là cảm giác thuộc về các chàng trai trẻ tuổi.

Không biết vì sao, cô nhìn nhóm người này thì rất dễ nghĩ đến Trần Lục Nam thời niên thiếu.

Khi đó anh cũng giống như vậy.

Áo quần xa xỉ, khí thế hăng hái.

Tràn đầy hơi thở thiếu niên, cho dù là ai gặp được Trần Lục Nam khi đó đều sẽ thích, sẽ bị anh hấp dẫn.

Đến bây giờ Nhan Thu Chỉ nhớ lại, cô không thể không thừa nhận, thật ra hình như cô đã sớm bị Trần Lục Nam hấp dẫn.

Chỉ là những tình cảm bị giấu đi kia, đến bây giờ mới được phát hiện.

Nhóm nhạc xuất hiện, người hâm mộ la hét.

Tiếng hát và điệu nhảy nóng bỏng càng làm cho tiếng hò hét trong sân vận động đạt đến đỉnh điểm.

Nhan Thu Chỉ không nhịn được, cũng sôi nổi theo.

Trong tay cô cầm gậy phát sáng, vẫy vẫy, tay của Trần Lục Nam cũng bị cô kéo lên.

Gậy phát sáng vẫy khắp khán đài, các loại màu sắc thay đổi, tiếng hát và điệu nhảy trên sân cũng thay đổi theo, thứ duy nhất không thay đổi chính là con người.

Trước kia, Nhan Thu Chỉ đã từng nghe người ta nói, một đôi tình nhân nhất định phải cùng nhau xem một buổi concert.

Cô và Trần Lục Nam đã xem qua vài lần, nhưng mấy lần đó đều là đi thăm bạn bè, để ủng hộ bạn bè, đi xem giống như bây giờ thật ra là lần đầu tiên.

Vừa nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ đột nhiên kêu lên.

"Trần Lục Nam."

"Hả?"

Trần Lục Nam quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng bị Nhan Thu Chỉ cách khẩu trang hôn một cái.

Trần Lục Nam ngơ ngác một hồi, khi ca sĩ trên sân hát tình ca, anh kéo khẩu trang của Nhan Thu Chỉ xuống, giữ lấy gáy cô rồi cúi đầu xuống mà hôn.

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Trần Lục Nam cũng chỉ chạm nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhanh, lại có tiếng thét lớn hơn bao trùm lên không gian.

Nhan Thu Chỉ vừa được Trần Lục Nam buông ra, hai người lơ đãng ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt trên màn hình lớn.

Rất quen thuộc.

Cái kiểu quen thuộc đến mức mà ngày nào cô cũng nhìn thấy.

Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mình và Trần Lục Nam xuất hiện trên màn hình.

Về phần những fan khác ở hiện trường, họ hoàn toàn trở nên điên cuồng.

"Aaaaaa, thầy Trần!!”

"Mẹ kiếp!!!"

"Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam!”

"Aaaaaaaaa..."

Nhan Thu ngỡ ngàng mấy giây, Trần Lục Nam phản ứng rất nhanh, nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc nơi đáy mắt.

Các ca sĩ trên sân khấu cũng không nghĩ rằng họ sẽ ở đây, ống kính chỉ vô tình quét qua.

Trong buổi concert, ống kính thường xuyên hướng về phía sân khấu.

Bắt gặp cảnh quay thú vị, hoặc có một điểm nào đó hấp dẫn mọi người, nhân viên công tác sẽ dừng lại vài giây.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam vừa hay bị ống kính quay lại.

Anh quay phim vừa định dời đi, lại lờ mờ phát hiện hai người này hơi quen mắt. Anh ta không nhịn được dừng lại thêm vài giây, ngay sau đó, mọi người ở hiện trường bắt đầu thét chói tai.

Người hâm mộ nhận ra hai người đang hôn nhau là ai còn nhanh hơn cả nhiếp ảnh gia.

Trong nháy mắt, biến thành cục diện như bây giờ.

Nhan Thu Chỉ nhất thời hơi đau đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, không biết phải nói gì.

Hai người cứ như vậy nhìn ống kính, ca sĩ vội vã hoàn hồn, bắt đầu cue đến bọn họ.

"Chúng ta hãy vỗ tay cho thầy Trần và cô Nhan nào."

Nhan Thu Chỉ: "..."

Cô không cần tràng vỗ tay này đâu.

Trần Lục Nam bình tĩnh hơn một chút, nhìn ống kính gật gật đầu, ra hiệu.

Ca sĩ hiểu rõ, nhân viên hậu trường cũng lập tức hiểu, dời ống kính đi.

Buổi hòa nhạc vẫn tiếp tục, nhưng trong suốt những bài hát tiếp theo, ống kính sẽ thỉnh thoảng quay đến chỗ bọn họ.

Fan nhỏ bên cạnh hai người cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ.

Nhan Thu Chỉ kéo áo Trần Lục Nam, có hơi đau đầu: "Chúng ta đi trước đi.”

Trần Lục Nam bật cười, thấp giọng hỏi: "Không xem nữa à?”

"Không xem nữa."

Nhan Thu Chỉ nói: "Lát nữa sợ có chuyện gì ngoài ý muốn.”

"Được."

Trần Lục Nam kéo cô lặng lẽ rời đi, tuy rằng khiêm tốn, nhưng vẫn bị không ít người nhìn thấy.

Hai người lách khỏi dòng người đến bãi đỗ xe, vừa lên xe, Nhan Thu Chỉ liền nhận được tin nhắn của chị Manh.

Chị Manh: [... Có phải hai người các em quá phô trương rồi không?]

Chị Manh: [Nhưng mà lãng mạn quá, tại sao kết hôn nhiều năm như vậy mà hai người còn có thể lãng mạn như thế chứ???]

Chị Manh: [Hai người lại lên hot search!!]

......

Ngoài chị Manh ra, còn có tin nhắn của mấy người Thẩm Mộ Tình, đều tỏ vẻ lại nhìn thấy bọn họ trên hot search.

Còn nói Trần Lục Nam “man” quá gì đó nữa, thế mà lại giữ cô bắt đầu hôn.

Nhan Thu Chỉ liếm liếm môi, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Cô mở Weibo lên xem, hotsearch đầu tiên không phải là buổi concert, mà là tên của cô và Trần Lục Nam.

#Trần Lục Nam Nhan Thu Chỉ hôn nhau trong concert#

#Trần Lục Nam Nhan Thu Chỉ sau khi kết hôn mấy năm vẫn ân ái như lúc ban đầu#

Nhan Thu Chỉ mở ra xem, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ảnh cô và Trần Lục Nam hôn nhau trong concert.

Ảnh chụp màn hình cũng rất được, chụp rõ ràng, một miếng khăn tránh xấu hổ cũng không cho bọn họ.

Weibo đưa bọn họ lên hotsearch kia là của một blogger có mặt tại hiện trường.

Nội dung đại khái đó là không ngờ đi xem một buổi concert mà còn có thể nhìn thấy Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, càng không ngờ Trần Lục Nam lại cùng bà xã đi xem buổi concert của tiểu thịt tươi, đương nhiên càng làm cho người ta không ngờ tới chính là thầy Trần thật lãng mạn, lúc ca sĩ hát tình ca thì kéo Nhan Thu Chỉ lại hôn môi.

Ngay sau khi weibo và hình ảnh này xuất hiện, cư dân mạng trở nên nhiệt tình.

Bọn họ đã lâu không nhìn thấy ảnh hai người ân ái, trong lúc nhất thời không kìm nén được tâm trạng kích động của mình.

[Aaaaaa, mẹ nó mẹ nó!!! Cặp vợ chồng yêu thích của tôi chung một khung hình.]

[Thầy Trần và Nhan Thu Chỉ thật sự là đôi khiến người ta tin tưởng vào tình yêu nhất.]

[Aaaaaaa, tại sao hai người kết hôn nhiều năm như vậy mà còn có thể lãng mạn như thế chứ? Thầy Trần đang cùng vợ đu idol sao?]

[Thì ra Thu Chỉ cũng thích nhóm nhạc của chúng ta sao? Hahahahaha.]

[Chờ đã! Mọi người không phát hiện ra trọng điểm sao, hai người đi xem concert, vậy Tiểu Tinh Tinh của chúng ta đi đâu rồi.]

[Xem như tôi đã biết rồi, thầy Trần và Nhan Thu Chỉ là tình yêu đích thực, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta là ngoài ý muốn.]

[Huhuhu ngọt ngào quá, mọi người thấy ảnh động chưa, lúc thầy Trần kéo khẩu trang của Thu Chỉ xuống rồi hôn lên, mẹ ơi, đẹp chết mất!!!]

............

Nhan Thu Chỉ nhìn bình luận kích động của fan, lúc đầu còn hơi xấu hổ, ngại ngùng.

Dần dần, chính cô cũng thưởng thức bức ảnh động kia, lặng lẽ lưu lại.

Dù sao cũng đã đến bước này rồi, không có cách nào để ngăn cản nữa, cô bèn tự giải trí một chút.

Nghĩ vậy, cô chọc chọc cánh tay Trần Lục Nam.

"Bức ảnh động này cũng đẹp ghê."

Trần Lục Nam nghiêng đầu, nhìn thấy ảnh động của hai người. Anh dừng lại một chút rồi gật đầu và nói: “Ừ, gửi cho anh một bản."

“...”

Nhan Thu Chỉ im lặng một lúc lâu, lặng lẽ gửi cho anh một bản.

Đều là vợ chồng già cả rồi, thực sự không có gì phải thẹn thùng.

Khi hai người về đến nhà, ánh mắt Nhan Gia Trì nhìn bọn họ hết sức kỳ lạ.

Nhan Thu Chỉ: "… Em nhìn bọn chị như thế làm gì?”

Nhan Gia Trì "Ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Không ngờ hai người lại về nhanh như vậy.”

Nhan Thu Chỉ: "..."

Trần Lục Nam đáp lại một tiếng, hỏi: "Tiểu Tinh Tinh đâu?”

Nhan Gia Trì chỉ chỉ: "Dì đang tắm cho con bé.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ lập tức bỏ túi xách xuống, đổi giày đi lên lầu: "Vậy chị đi giúp dì một chút.”

Nhìn bóng lưng Nhan Thu Chỉ chạy đi, Nhan Gia Trì trầm mặc vài giây nói: "Chị em đang thẹn thùng đấy à?”

Trần Lục Nam hắng giọng, vỗ vai cậu nói: "Buổi tối đưa Tiểu Tinh Tinh đi ăn cái gì rồi?”

Nhan Gia Trì báo cáo toàn bộ cho anh.

Khi nghe nói Tiểu Tinh Tinh làm nũng, đã ăn một ít đồ ngọt, Trần Lục Nam im lặng hai giây, thấp giọng nói: "Đừng nói cho chị cậu biết.”

"Em biết rồi."

Thỉnh thoảng cũng cũng muốn cho Tiểu Tinh Tinh ăn chút đồ ngọt.

Nhan Thu quản lý quá nghiêm khắc, Trần Lục Nam cũng không có cách nào.

Lúc Nhan Thu Chỉ lên lầu, Tiểu Tinh Tinh đã tắm rửa xong, đang mặc quần áo.

Sau khi nghe thấy âm thanh, Tiểu Tinh Tinh vẫn còn trốn trong chăn: "A, có người đang lên đây."

Dì: "..."

Nhan Thu Chỉ vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt cô chính là hình ảnh Tiểu Tinh Tinh đang vùi mình trong chăn.

Cô không nhịn nổi, bật cười: "Tiểu Tinh Tinh, mẹ về rồi đây."

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh lập tức vén chăn lên: "Mẹ ơi.”

Cô bé ôm lấy người mình: "Mẹ, sao mẹ không gõ cửa, con còn tưởng là cậu út.”

Nhan Thu Chỉ quẹt mũi cô bé một cái: "Mẹ xin lỗi, mẹ muốn nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh của chúng ta quá nên quên gõ cửa, lần sau nhất định mẹ sẽ nhớ.”

Trong lúc nói chuyện, Nhan Thu Chỉ cầm lấy quần áo của cô bé từ trong tay dì: "Mẹ mặc quần áo cho con được không?”

"Được ạ."

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn, để mặc cho Nhan Thu Chỉ sửa soạn.

Sau khi thay cho cô bé một bộ đồ ngủ sạch sẽ và thoải mái, Tiểu Tinh Tinh chui vào lòng Nhan Thu Chỉ, ôm cô cọ cọ làm nũng: "Mẹ, có phải người con siêu thơm không? Mẹ ngửi xem.”

Nhan Thu Chỉ không nhịn được cười, cúi đầu ngửi ngửi: "Thơm quá, Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta là một cô bé xinh đẹp.”

Tiểu Tinh Tinh cười tủm tỉm nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cầm lấy tóc của cô bé, thấp giọng hỏi: "Cả buổi tối không gặp mẹ, con có nhớ mẹ không?”

"Nhớ ạ."

Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc nói: "Nhưng cậu nói mẹ và bố đi hẹn hò rồi, bảo con ngoan ngoãn chờ hai người về nhà.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ nhíu mày: "Thật sự là cậu nói thế à?”

"Dạ."

Tiểu Tinh Tinh gật đầu: "Mẹ ơi, con cũng thấy hình ảnh mẹ và bố hôn nhau nữa.”

Cô bé ngửa đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: "Mẹ ơi con cũng muốn đi xem ca nhạc.”

Cô bé còn nhỏ, nhưng số lượng từ ngữ mà cô bé hiểu được lại không ít, có thể là do mưa dầm thấm lâu, mới ba tuổi mà đã biết “hôn môi” và các từ vựng khác.

Trong lúc nhất thời, Nhan Thu Chỉ á khẩu không nói nên lời.

Cô nhìn Tiểu Tinh Tinh thản nhiên nói chuyện cô và Trần Lục Nam hôn môi, lập tức muốn tìm một cái lỗ chui vào, không còn mặt mũi gặp con gái nữa.

Nhan Thu Chỉ trầm mặc vài giây, im lặng sấy tóc cho Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh kéo quần áo của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Mẹ ơi, có được không?"

Nhan Thu Chỉ: "... Được.”

Cô hít một hơi thật sâu, sấy khô tóc cho con gái rồi nói: "Ai dạy con từ “hôn” thế?"

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt: "Mẹ nuôi Tình Tình nói ạ.”

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Lần trước mẹ nuôi Tình Tình dẫn con đi xem phim rồi nói cho con biết.”

Tiểu Tinh Tinh thật thà không chút suy tính, lớn tiếng nói: "Hơn nữa con còn nhìn thấy mẹ nuôi Tình Tình và chú Khương hôn nhau ạ.”

Cô bé vặn đầu ngón tay của mình và nói: “Khi ở rạp chiếu phim ạ."

“...”

Nhan Thu Chỉ im lặng vài giây.

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, mẹ biết rồi."

Cô dỗ dành Tiểu Tinh Tinh: "Sau này không thể nói lung tung cái từ “hôn” này, con biết chưa?"

"Tại sao ạ?"

Tiểu Tinh Tinh không hiểu lý do tại sao: "Nhưng mẹ và bố luôn hôn nhau mà? Tiểu Tinh Tinh không thể nói sao ạ?”

“...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK