• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dỗi Trần Lục Nam xong, cả người Nhan Thu Chỉ đều vui vẻ.

Thẩm Mộ Tình tới đón, nhìn sắc mặt cô, cười nói: ''Hôm nay tâm trạng cậu khá tốt.''

''Đó là đương nhiên.''

Khóe môi Nhan Thu Chỉ nhếch lên, đắc ý nói: ''Tớ vừa mới thắng trên tay Trần Lục Nam, tâm trạng đặc biệt tốt.''

Thẩm Mộ Tình: "...''

Cô ấy không còn gì để nói với hai vợ chồng nhà này.

Nhan Thu Chỉ không thèm để ý thái độ của cô, không cần nói nhiều về Trần Lục Nam, lãng phí thời gian của cô.

Cô và Thẩm Mộ Tình thì thầm, nói chuyện bát quái khác.

Hai người đều trong vòng, luôn có đề tài chung để tán gẫu.

''Phần diễn này của cậu còn bao lâu thì đóng máy?''

''Chắc gần nửa tháng.’’ Nhan Thu Chỉ ngáp một cái dựa vào vai cô ấy nói: ''Làm sao vậy.''

Thẩm Mộ Tình lắc đầu: ''Chờ cậu đóng máy tớ phải vào tổ.''

Trong khoảng thời gian này cô ấy đặc biệt cho mình nghỉ ngơi.

Nhan Thu Chỉ cười một tiếng, nhắm mắt nói: ''Đến lúc đó tớ sẽ đi thăm ban cậu.''

"Được.''

Thẩm Mộ Tình liếc mắt, chăm chú nhìn cô: ''Cậu bao lâu không về rồi.''

Động tác Nhan Thu Chỉ cứng đờ một hồi lâu mới giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: ''Về chỗ nào?''

Thẩm Mộ Tình cũng không muốn vạch trần cô: ''Cậu nói đi, hai bên cậu đã lâu không trở về.''

Nhan Thu Chỉ tự động xem nhẹ một bên, tóm được bên kia cưỡng từ đoạt lý: ''Trần Lục Nam cũng chưa trở lại, tớ về nhà anh ấy làm gì.''

Thẩm Mộ Tình: "... Được rồi.''

Cô ấy nói: ''Bên kia không gọi điện cho cậu sao?''

Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: ''Không.''

Thẩm Mộ Tình nghe, có một loại đau lòng không nói ra được.

Cô ấy còn muốn nói gì đó, Nhan Thu Chỉ đã mở mắt ra, ngồi thẳng dậy: ''Đừng nói cái đề tài này nữa, phim tiếp theo cậu diễn của ai làm?''

Thẩm Mộ Tình nói chuyện với cô, nhảy qua đề tài nhạy cảm vừa nãy.

Hai người đến nơi vui chơi hơi sớm, tính bảo mật ở đây rất rốt, mặc dù Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình là hai đại minh tinh, nhưng khiêm tốn xuất hiện, có người nhận ra các cô cũng chỉ đến chụp ảnh và ký tên, rồi rời đi.

Đến cuối cùng, hai người cố ý muốn tìm một góc hẻo lánh yên tĩnh.

Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Mộ Tình liền cười nói: "Cậu lên hotsearch.''

"A?''

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, thò đầu đến gần nhìn.

—— là ảnh chụp trong tiệm vừa rồi với fans, hôm nay cô trang điểm hiếm thấy, trang phục phác họa rõ đường nét trên cơ thể cô không nói, hơn nữa gương mặt cô vô cùng xinh đẹp thanh thoát, làm thị giác như kết hợp giữa trong sáng và gợi cảm, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Vị fans tìm Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình chụp ảnh chung là một chủ blog mỹ thực, cửa tiệm này cũng là một cửa tiệm nổi tiếng trên mạng, cô ấy có không ít fans, đăng ảnh chụp mỹ thực và ảnh chụp chung lên, còn cố ý tag thêm đề tài #dáng người Nhan Thu Chỉ#, trực tiếp đẩy cô ấy ra ngoài vòng.

Fans trên mạng chưa bao giờ nhìn thấy cô trang điểm trong sáng như vậy, trong lúc nhất thời kích động không thôi.

Sôi nổi chuyển phát bình luận bấm like, hi vọng cô có thể đăng ảnh tự chụp.

Nhan Thu Chỉ nhìn Weibo của mình, đúng là lâu rồi chưa đăng ảnh.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Mộ Tình: ''Chụp cho tớ mấy tấm hình.''

Thẩm Mộ Tình gật đầu: "Được.''

Hai mươi phút sau, Nhan Thu Chỉ mới ra lò 9 ô ảnh.

@ Nhan Thu Chỉ V: Hôm nay kinh doanh【ảnh chụp】.

Một tấm lại một tấm, chưa chỉnh sửa, giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của cô, cho dù là cô chụp hay tự chụp, Fans hâm mộ đều rất thích.

【A a a a a a a tỷ tỷ giết em đi!】

【Cmn Cmn!! JK đồng phục tỷ tỷ ai có thể ngăn cản được a, ô ô ô ô muốn nằm trong ngực tỷ tỷ ngủ.】

【Nhan Thu Chỉ thật sự tuyệt tuyệt, không hổ là nữ minh tinh nổi danh gợi cảm sánh vai cùng Trần Lục Nam, vóc người này mặt mũi này tôi ngất đây.】

【A a a a a cmn! Con mẹ nó chứ tôi chỉ có thể hâm mộ người đàn ông có thể ngủ cùng Nhan Thu Chỉ! Mai sau ai cưới được Nhan Thu Chỉ sẽ hạnh phúc cỡ nào!】

......

Nhan Thu Chỉ nhìn fan hâm mộ bình luận, bật cười.

Thẩm Mộ Tình còn ý đặc biệt chọn một cái, xem bình luận với cô: ''Nói thật, tớ cũng hâm mộ Trần Lục Nam.''

Nhan Thu Chỉ: "...''

''Nói chuyện cẩn thận, không đề cập tới anh ấy chúng ta vẫn là chị em tốt.''

''...''

Thẩm Mộ Tình đột nhiên cười, thấp giọng hỏi: "Cậu nói nếu trên mạng biết nam tinh nữ tinh bọn họ muốn ngủ nhất đã sớm ngủ với nhau, sẽ thế nào nhỉ?''

Nhan Thu Chỉ trừng mắt nhìn cô ấy: ''Cậu cũng đừng nói loại chủ đề này kinh dị này.''

Thẩm Mộ Tình cười.

''Đây không phải nói thật à.'' Cô lướt bình luận Weibo: ''Cậu và anh ta theo dõi nhau sao, Trần Lục Nam nhìn thấy ảnh chụp có muốn trói cậu về nhốt ở phòng tối thế này thế này không.''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, liếc cô ấy: ''Cậu suy nghĩ nhiều rồi.''

Cô theo bản năng click người theo dõi, nói thật, cô và Trần Lục Nam có theo dõi nhau không cô cũng không nhớ rõ.

*

Hôm nay Trần Lục Nam quả thật nghỉ ngơi, nhưng cũng không rảnh rỗi.

Anh nhận một bộ điện ảnh mới, còn chưa quyết định nữ chính, Bác Ngọc muốn nghiên cứu hướng đi kịch bản với anh, hôm nay Bác Ngọc tìm anh nói một chút chi tiết nội dung giả thiết nam chính.

Còn ý đặc biệt nói đạo diễn Quan muốn đi một chuyến đến thành phố X, phần lớn bộ này của bọn họ quay chụp ở thành phố X.

Anh vừa mới thảo luận một phần nội dung với Bác Ngọc, thì người bên kia video hàm xúc không rõ cười: ''Hôm nay vợ anh là gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ.''

Trần Lục Nam bưng cà phê uống, nâng mắt nhìn anh.

Khóe môi Bác Ngọc nhếch lên, tiếp tục nói: ''Hôm nay cô ấy đăng ảnh 9 ô, anh xem chưa?''

''Chưa.''

Bác Ngọc lắc đầu, cười nói: ''Vợ anh có gửi đồ quý cho anh không? Trên Weibo vẫn có chút kín đáo.''

Mắt thường có thể nhìn thấy mặt Trần Lục Nam đen xì, Bác Ngọc nghiêm trang nói: ''Tôi nói thật đấy, nếu có thì gửi cho tôi thưởng thức một chút?''

Trần Lục Nam không nói chuyện, cứ lạnh lùng như vậy nhìn anh ấy.

Bác Ngọc nhún vai, cảm thấy không thú vị: "Quên đi, nói đoạn tiếp theo.'' Anh ấy để điện thoại xuống, còn không quên dông dài một câu: ''Vợ anh như vậy, người nhớ thương cô ấy hẳn là không ít.''

''...''

Đến giữa trưa, chuông điện thoại Trần Lục Nam vang lên, là dì trong nhà gọi, hỏi anh có cần đến nấu cơm không.

Anh nhìn thời gian, trực tiếp từ chối.

Buổi chiều Nhan Thu Chỉ trở về, sau khi quẹt thẻ chụp ảnh xong với Thẩm Mộ Tình, vì phòng ngừa fans hâm mộ đến canh, hai người lập tức rời đi.

Sau khi rời đi còn khiêm tốn dạo qua một vòng cửa hàng, ăn chút gì mua cốc trà sữa mới về nhà.

Khi cô về nhà, đúng lúc Trần Lục Nam bưng đồ ăn từ bếp ra, mùi thơm sực nức.

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: ''Buổi chiều anh ăn thêm đồ ăn?''

Cũng hai giờ rồi.

Ánh mắt Trần Lục Nam quét qua người cô, lạnh nhạt nói: ''Không phải.''

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên, mãi mới kịp phản ứng: ''Rất bận?''

''Còn tốt.''

Nhan Thu Chỉ há miệng, không hiểu lắm ''Còn tốt'' vì sao giờ mới ăn cơm, người này không phải ăn rất có quy luật à.

Cô nghĩ, thò lại gần nhìn.

Trần Lục Nam làm cho mình một tô mì sợi với nước luộc thịt, chỉ có vài cọng rau xanh.

Cô chớp chớp mắt, nhìn Trần Lục Nam hơi rủ xuống mi mắt vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Nhà chúng ta không có thức ăn?''

Tay Trần Lục Nam dừng lại: "Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngửa đầu ''A'' một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu: ''Vậy sao hôm nay dì không mua đồ ăn đến nấu cơm?''

"Xin nghỉ.''

Nghe lấy người đàn ông lời ít mà ý nhiều đáp lại, Nhan Thu Chỉ không nghĩ nhiều.

Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm mì sợi Trần Lục Nam làm, luôn cảm thấy hương vị không tốt lắm, nhưng Trần Lục Nam ăn rất ngon.

Từ nhỏ Trần Lục Nam được giáo dục tốt, anh ăn cái gì cũng vô cùng lịch sự, không giống như người đàn ông bình thường khác.

Cho dù là ăn ngon hay không ăn ngon, anh hiếm khi biểu hiện ra.

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn một chút có lẽ cảm thấy lúc anh ăn cơm đẹp mặt, nên không rời đi, mà dứt khoát ngồi đối diện anh uống trà sữa.

Khi Trần Lục Nam nhìn qua, cô còn cố ý dơ trà sữa trong tay lên, dáng vẻ rất thiếu đánh: ''Anh muốn nếm thử à?''

Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt.

Tính cách Nhan Thu Chỉ đi nhanh, huống chi buổi sáng cô chiếm lợi thế, dáng vẻ hoàn toàn ném chuyện kia ra sau đầu, có thể tán gẫu với Trần Lục Nam mấy câu.

''Có phải anh và Bác Ngọc còn có đạo diễn Quan lại muốn hợp tác?''

''Ừm.''

Mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên, thay đổi tư thế bò trên bàn: ''Quyết định nữ chính chưa?''

Trần Lục Nam nâng mắt nhìn cô: ''Chưa.''

Nhan Thu Chỉ kiềm chế đáy lòng đang tung hô: ''Vậy... Đạo diễn Quan có ý hướng nữ diễn viên nào?''

''Không biết.''

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ không vui nói: ''Không phải anh và đạo diễn Quan có quan hệ cùng thầy sao, điều này anh cũng không biết?''

Trần Lục Nam: "...''

Nhan Thu Chỉ ghét bỏ nhìn anh: ''Có phải đạo diễn Quan thiên vị nam diễn viên khác, nên không nói cho anh.''

''...''

Trần Lục Nam nghe cô nói bậy bạ có hơi nhức đầu, hiếm khi không trào phúng cô, không nhanh không chậm giải thích: ''Chưa hỏi qua.''

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên đưa đầu đến trước mặt anh: ''Vậy... Nữ chính hình tượng là gì, sẽ tuyển chọn công khai sao?''

Trần Lục Nam nhìn cô gần trong gang tấc để gương mắt sát bát anh, khi Nhan Thu Chỉ đang mong đợi, anh nói: ''Lùi về sau một chút.''

...?

Nhan Thu Chỉ đầu óc mơ hồ nhìn anh.

Trần Lục Nam di chuyển bát ra chỗ khác, cúi đầu ăn nói: ''Em có thể bảo người đại diện hỏi một chút.''

Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, tất cả sự chú ý của cô ở Trần Lục Nam ghét bỏ cô, bảo cô lùi về sau một chút, cản trở anh ăn mì sợi. 

Nghĩ đến hành động Trần Lục Nam mới làm, Nhan Thu Chỉ giận không chỗ phát tiết, trực tiếp bôi đen anh: ''Sao lúc ở trên giường anh không bảo lùi một chút?''

Trần Lục Nam: ''...''

Nhan Thu Chỉ quả thực là bị anh làm cho tức chết rồi.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông này, tức hộc máu lên tầng, cũng không nghe ngóng tin tức nữa, trước khi lên tầng, Nhan Thu Chỉ còn không quên đạp anh một cước.

Nghe tiếng bước chân cố ý dẫm mạnh của cô, Trần Lục Nam nhức đầu bóp mi tâm.

*

Gần tối Nhan Thu Chỉ ngồi máy bay về thành phố X quay phim, trước một tiếng lên máy bay bị Trần Lục Nam làm cho tức giận.

Sau khi trở lại thành phố X, Nhan Thu Chỉ dấn thân vào quay phim, gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Về phần Trần Lục Nam, hai người càng không liên lạc với nhau.

Hôm nay, phần diễn Nhan Thu Chỉ đóng máy.

Mặc dù cô chỉ là vai phụ, nhưng phần diễn cũng chẳng ít.

Lúc đóng máy, nhân viên công tác tặng bó hoa cho cô, chúc mừng cô đóng máy.

Nhan Thu Chỉ còn mặc đồ diễn, lộ ra nửa vòng eo tinh tế, khí chất tuyệt vời, trên mặt mang theo ý cười, xinh đẹp rực rỡ.

''Cảm ơn.''

Cô nhận lời chúc của nhân viên công tác, cầm hoa đến phòng trang điểm thay quần áo xong, sau đó cùng đoàn người đi ăn cơm.

Vì chúc mừng cô đóng máy, Lâm Cánh đặc biệt thả mọi người một đêm, liên hoan với nhau.

Bởi vì đóng máy, Nhan Thu Chỉ có uống ít rượu.

Trên đường về, Châu Châu vẫn luôn ở bên cạnh: ''Chị Nhan Nhan, chị có khỏe không?"

"Ừm."

Châu Châu lo lắng nhìn cô: ''Một ly sẽ không say chứ?''

Nhan Thu Chỉ buồn cười nhìn cô ấy: ''Tất nhiên sẽ không, đừng quá lo lắng.''

Hai người trở lại khách sạn, nhìn Nhan Thu Chỉ vào phòng Châu Châu mới rời khỏi.

Nhan Thu Chỉ không quá để ý, sau khi vào phòng cô cắm sạc điện thoại, lúc này mới đi đến phòng tắm, định tắm rửa một lượt cho tỉnh táo.

Mới vừa tắm xong, Nhan Thu Chỉ liền nghe được tiếng chuông cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, nhíu mày.

Là Lâm Cánh.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ tiện tay cầm thêm một áo lông vũ mặc vào, rồi mới ra mở cửa.

''Đạo diễn Lâm, tìm tôi có việc gì sao?''

Nhan Thu Chỉ đứng ở cửa.

Ánh mắt Lâm Cánh nhìn xuống, rơi trên gương mặt sạch sẽ của cô: ''Còn tốt chứ?''

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, gật đầu: ''Cũng bình thường.''

Lâm Cánh gật đầu, cầm một chén nước đưa cho cô: ''Trà giải rượu.''

Mấy giây sau Nhan Thu Chỉ mới phản ứng, lần thứ hai Lâm Cánh thúc giục mới nhận lấy.

''Cảm ơn.''

Lâm Cánh nghe cô cảm ơn, nói đùa: ''Sao vẫn khách sáo với tôi như vậy?''

Nhan Thu Chỉ cười không nói.

Một giây sau, ánh mắt cô trừng lớn.

Một cánh tay khác Lâm Cánh luôn để sau lưng, sau khi Nhan Thu Chỉ nhận lấy trà giải rượu, cái tay kia lộ ra, trong tay... Cầm một bó hoa.

Cô cảm thấy mình nhất định là uống rượu lại tắm rửa, bị không khí mù mịt trong phòng tắm làm che mất não, mới không phản ứng đóng cửa lại ngay, để mình rơi vào bầu không khí lúng túng.

''Đạo diễn Lâm, anh đây là muốn làm gì?''

Lâm Cánh nhìn cô: ''Quà đóng máy.''

Nhan Thu Chỉ không nhận, giọng nói cô khôi phục sự nhạt nhẽo ngày thường, nhắc nhở nói: ''Nhân viên công tác đã tặng.''

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Cánh sáng quắc nhìn cô, khẽ cười hỏi: ''Cô thật sự không hiểu hay vẫn giả ngu?''

Anh ta không chú ý đến ánh mắt biến hóa của Nhan Thu Chỉ, nói: ''Tôi có ý đối với cô, không nhìn ra chút nào à?''

Sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ vẫn không phản ứng, Lâm Cánh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, theo tầm mắt cô quay đầu nhìn ra phía sau mình.

Khi nhìn đến người phía sau, anh ta vô cùng kinh ngạc: ''Thầy Trần?''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK